Độc Tình: Mê Luyến Vô Hạn (Sự Dịu Dàng Độc Nhất)

chương 98: có phải lão đại đã yêu rồi không?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hàn Kỳ Âm dựa vào lồng ngực của Cố Thâm ngủ rất ngon, cho đến khi trở về Cố gia, Cố Thâm đặt cô lên giường mà cô vẫn không hay biết gì cả, xoay người ôm lấy chăn ngủ tiếp.

Cô Thâm xoa đầu cô một cái rồi rời đi, Mạc Tư Huyền đã gọi bác sĩ riêng kiểm tra cho hắn, xương chân phải của hắn bị trật, còn vết thương ở bụng và ở lưng đã rách ra và nhiễm trùng. Bác sĩ không ngờ được hắn có thể chịu đựng được đến tận bây giờ, nếu ông ta biết hắn bị thương mà còn đánh nhau thì có lẽ càng không tin hơn.

Cả người hắn rất khó chịu, muốn tắm nhưng vết thương lại không đụng được nước. Thế là thuộc hạ phải lau người cho hắn, sau đó mới băng bó lại vết thương.

Sau đó Cố Thâm cũng không nghỉ ngơi mà vào phòng họp với đám Tư Duệ luôn, bọn họ báo cáo rồi lát sau liền ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại một mình Cố Thâm.

Lúc bốn người đi ra, Khang Duật hỏi Mạc Tư Huyền

"Tư Huyền, hôm nay lão đại lạ quá. Tự nhiên lại hôn Hàn Kỳ Âm khiến tôi giật cả mình."

Tư Duệ "Tôi đã cảm thấy cô ta không đơn giản ngay từ đầu, mục đích tiếp cận lão đại không trong sáng."

Mạc Tư Huyền "Làm gì có ai lừa được lão đại chứ."

Tư Duệ nhếch miệng cười

"Vậy cậu nói xem, người như lão đại mà chịu bỏ qua hay sao? Còn thuận theo ý của cô ta nữa?"

Đúng lúc này thì Hàn Thước là người nói ít nhất lại xen vào một câu

"Tôi nghĩ là có phải lão đại đã yêu cô ta rồi không?"

Câu nói này đã thành công thu hút cả ba đôi mắt nhìn về anh ta chằm chằm.

Hàn Thước "Coi như tôi chưa nói gì đi."

Lão đại biết yêu sao? Nghĩ thôi cũng không dám nghĩ tới bọn họ sẽ có một chủ mẫu tương lai, còn là Hàn Kỳ Âm??

Một con người máu lạnh, tàn nhẫn như Cố Thâm có thể yêu như thế nào đây? Đám Tư Duệ không thể hiểu nổi, càng không đoán được.

Tư Duệ "Dù sao tôi cũng không chấp nhận cô ta."

Mạc Tư Huyền đẩy gọng kính lên, nhàn nhàn nói

"Nếu lão đại thực sự yêu cô ta, cậu cản được sao? Hơn nữa Hàn Kỳ Âm cũng cứu mạng lão đại rất nhiều lần."

Chuyện bản báo cáo và chuyện ở chuồng hổ xảy ra chỉ có mình Mạc Tư Huyền biết, vì thế anh ta hiểu hơn đám Tư Duệ.

Khang Duật "Tư Huyền đã nói thế.

Khả năng là thật rồi...Tư Duệ, cậu nên dần dần học cách thích ứng đi."

Nói xong còn vỗ vỗ vai Tư Duệ, cùng Mạc Tư Huyền và Hàn Thước rời đi, còn lại một mình Tư Duệ dậm dậm chân vài cái bực tức rồi cũng hậm hực đi mất.

Hàn Kỳ Âm ngủ say quắc cần câu đến hơn một tiếng sau mới dậy, đập vào mắt là chiếc đèn chùm kim cương, chớp chớp mắt vài cái, xác nhận rằng mình không mơ mới ngồi bật dậy.

Ôi trời...cô đã ngủ bao lâu vậy?

Ngó quanh quất trong căn phòng, nội thất bài trí khác với cả căn phòng của Cố Thâm, nhưng biểu tượng sư tử đỏ khắc trên cửa giúp cô nhận ra mình đang ở trong biệt thự của Cố gia. Vậy mà bọn họ đã thực sự trở về...

Nhưng mà...trên người cô vẫn mặc bộ quần áo do Boza đưa lúc trước. Giờ đây nó đã bị rách, còn dính máu, hơn nữa người cô còn bốc mùi...

Hàn Kỳ Âm tức tốc phi vào nhà vệ sinh, nhìn mình trong gương mà cô muốn khóc thét. Tóc tai rối bù xù, khóe mắt còn dính ghèn, cô đã đối diện Cố Thâm với bộ dạng này sao...

Đúng là không thể tưởng tượng nổi...

Hàn Kỳ Âm ngay lập tức xả nước đầy trong bồn tắm rồi ngâm mình, tránh vết thương nơi bả vai ra, kì kì cọ cọ mãi mới choàng lấy khăn tắm quấn lên người.

Trên đầu còn vò vò chiếc khăn lau đầu, chân dài trắng nõn lộ ra dưới chiếc khăn bước ra khỏi nhà tắm, không có một chút phòng bị nào, cũng không biết là có người đang ngồi trên chiếc ghế lông báo.

Cố Thâm cầm ipad, nghe thấy tiếng động bèn ngước lên, trông thấy cảnh tượng Hàn Kỳ Âm không đề phòng còn lẩm bẩm hát, ánh mắt hắn lóe lên một tia nguy hiểm.

Hàn Kỳ Âm không hề biết rằng nhất cử nhất động của cô đang bị Cố Thâm nhìn thấy, cô chăm chú lau lau tóc, tầm nhìn cũng bị chiếc khăn che mất nên không hề biết hắn đang ở trong phòng.

Lúc đi qua chỗ hắn ngồi, ngay lập tức có một bàn tay kéo mạnh một cái, cô thuận lợi ngã vào lồng ngực rắn chắc, còn đang định hoảng hốt kêu lên thì một thứ ấm nóng ngay lập tức đặt xuống.

Bờ môi của Cố Thâm mang theo hương vị đàn ông mãnh liệt, hắn đưa lưỡi vào khuấy đảo trong miệng cô, đôi mắt màu hổ phách nhìn bờ vai trần mảnh khảnh trắng nõn. Có vẻ như hắn cũng vừa mới gội đầu xong, tóc còn ướt, áo sơ mi chỉ cài đến cúc thứ ba, lộ ra vòm ngực quyến rũ cùng cơ bụng thấp thoáng.

Hai người một mềm mại một mạnh mẽ hôn nhau say đắm, Hàn Kỳ Âm bị hắn ngấu nghiến môi lưỡi quên cả kêu lên, cô nhận ra đó là Cố Thâm nên nhiệt tình đáp lại, vòng tay qua cổ hắn ôm lấy, chiếc khăn trên đầu cũng liền rơi xuống đất.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio