Độc Tôn Tam Giới

chương 184: chém giết linh cảnh 2

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Giang Trần thấy thế, không chỉ không sợ hãi, ngược lại mừng thầm.

Nếu như là chiến đấu giữa cá nhân, Từ Chấn hung tàn phản công, ngược lại có thể khiếp nhân tâm, phát ra lực uy hiếp.

Nhưng đây là trận pháp công kích, Từ Chấn đối mặt không phải một người, mà là mấy trăm Kim Dực Kiếm Điểu căn bản không có cảm xúc như nhân loại.

Hung tính của những Kim Dực Kiếm Điểu này, từ lúc đồng bạn không ngừng bị giết, cũng đã triệt để kích phát ra rồi.

Cho nên, nhìn thấy Từ Chấn phản công, những Kim Dực Kiếm Điểu kia căn bản không có lui bước, ngược lại hung tính càng tăng, từng đợt từng đợt hợp kích, không ngừng oanh xuống.

Từ Chấn sắp chết phản công, căn bản không kịp phát huy, liền bị bao phủ ở trong hải dương công kích.

Phanh!

Lại là một lớp công kích rơi vào trên người Từ Chấn.

Phốc! Phốc!

Công kích liên tục không ngừng, Từ Chấn như là một quả bóng da bị đánh tới đánh lui.

- A...

Từ Chấn kêu thảm liên tục, biệt khuất ôm hận, nhưng ở dưới trận pháp này công kích, hắn lại có lực không chỗ dùng, thân thể không ngừng bị công kích, thanh âm kêu thảm càng ngày càng thấp.

Mà lúc này, Dư Giới công kích, lại như cũ không thể từ bên ngoài nhảy vào.

《 Bát Hoang Nhiếp Linh Trận 》này có thể công có thể thủ. Thời điểm Dư Giới từ bên ngoài phát động công kích, Giang Trần đã điều động trận hình, bốn khu vực chủ công, bốn khu vực chủ thủ.

Ở trong khu vực chủ công, tần suất công kích tăng nhanh, truy cầu tốc chiến tốc thắng, giải quyết Từ Chấn.

Khu vực chủ thủ, không tiếc bất cứ giá nào, ngăn trở Dư Giới từ bên ngoài sát nhập.

Đây hết thảy, đều ở trong Giang Trần tính toán, mà hàng loạt mũi tên của Giang Trần, thì như lửa cháy đổ thêm dầu, gia tốc tốc độ tử vong của Từ Chấn.

Khi thân hình Từ Chấn mềm nhũn từ không trung ngã xuống, trong đầu Giang Trần lập tức mở rộng.

Một trận chiến này, tuy hung hiểm, nhưng ít ra đã có thể dựng ở thế bất bại rồi.

Giang Trần ở trong trận pháp, giương cung cài tên, ầm ầm hướng Dư Giới bắn tới.

- Dư Giới, cái này là tông môn đệ tử sao? Để cho đồng môn xung phong, ngươi lại nhát gan sợ chết, co lại ở phía sau!

Nội tâm Dư Giới, giờ phút này cũng dời sông lấp biển, tâm loạn như ma.

Hắn cũng không nghĩ tới, chuyến đi Đông Phương Vương Quốc lần này, vậy mà gặp phải lực cản to lớn như thế, lớn đến ngay cả Từ Chấn sư đệ cũng vứt bỏ tánh mạng!

Tuy nói Từ Chấn thiên phú bình thường, thực lực bình thường, nhưng dù sao cũng là Linh Đạo đệ tử, là đệ tử tông môn. Ở phàm tục bị chém giết, cái này nói ra, chỉ sợ sẽ thành trò cười cho giới tông môn.

Mà Giang Trần châm chọc, lại để cho hắn có khổ nói không nên lời.

Dư Giới hắn cũng không phải cố tình để cho Từ Chấn đi chịu chết, ước nguyện ban đầu của hắn chỉ là muốn cho Từ Chấn kiềm chế những Kim Dực Kiếm Điểu kia thoáng một phát, để hắn có thể an tâm chém giết Giang Trần.

Chỉ là, hắn không nghĩ tới, Từ Chấn vậy mà chui vào một cái bẫy tử vong.

Ai có thể nghĩ đến, những súc sinh kia, vậy mà hiểu được hợp kích? Hiểu được trận pháp chi đạo? Đây hết thảy, dù là đệ tử tông môn, cũng không thể tưởng tượng nổi.

- Giang Trần này, sao có thể là Võ Giả thế tục? Tiểu tử này, chẳng lẽ giả heo ăn thịt hổ, là tông môn khác phái nằm vùng ở thế tục?

Dư Giới cơ hồ sinh ra ảo giác như vậy.

Một Võ Giả thế tục, làm sao có thể yêu nghiệt như thế? Dư Giới làm sao cũng không thể nào tin nổi, cũng không tiếp thụ được điểm này.

Hắn có thể ở trước mặt đệ tử tông môn khác kinh ngạc, nhưng tuyệt không tiếp thu được ở trước mặt Võ Giả thế tục kinh ngạc.

- Giang Trần, ta thề giết ngươi!

Tâm tính của Dư Giới, hiển nhiên cũng xuất hiện biến hóa cực lớn, cảm giác cừu hận cùng nhục nhã, ở trong đầu hắn không ngừng cuồng bạo.

Phảng phất Giang Trần này nhất cử nhất động, từng cọng cây ngọn cỏ trước Nhị Độ Quan, đều đang giễu cợt Dư Giới hắn, trào phúng hắn không ra gì.

- Thu Thủy Mạn Thiên, trảm!

- Khí Tụ Càn Khôn, bạo!

Không thể không nói, thực lực của Dư Giới, xác thực vượt qua Từ Chấn không chỉ một lần. Mà hắn không ngừng sử dụng lực lượng thần thông, xác thực cũng rất kinh người.

Kiếm khí tung hoành đầy trời, trảm đến hư không rung động lắc lư, vân phi sương tán.

Nhưng mà, 《 Bát Hoang Nhiếp Linh Trận 》 lại gặp mạnh thì cường, ở dưới Giang Trần không ngừng chỉ dẫn, những Kim Dực Kiếm Điểu kia tin tưởng không ngừng tăng cường, lĩnh ngộ đối với trận pháp, cũng càng thêm xâm nhập, độ dung hợp càng ngày càng thành thục.

Vì thế, Dư Giới bởi vì bộc phát mà tăng lên sức chiến đấu, ở dưới uy năng trận pháp không ngừng tăng trưởng gia trì, cũng bị hóa giải, triệt tiêu từng cái.

Dư Giới càng đánh càng kinh hãi.

Hắn giờ phút này, đã không để ý bị thương, không để ý kinh mạch hao tổn, không để ý ảnh hưởng ngày sau tu hành. Bạo phát ra sức chiến đấu, tuyệt đối là gấp ba Từ Chấn.

Nhưng mà, lực phá hoại, uy năng thần thông đáng sợ như thế, lại không cách nào đánh vỡ những Kim Dực Kiếm Điểu kia tạo thành quái trận, không cách nào xông vào trong trận, chém giết Giang Trần.

Trên thực tế, giờ phút này Dư Giới đã không ngừng giảm xuống yêu cầu của mình, hắn thậm chí không có ý định cùng những Kim Dực Kiếm Điểu kia dây dưa quá nhiều, chỉ cầu xông vào trong trận, diệt sát Giang Trần, cũng coi như đối với Long Cư Tuyết cùng Từ Chấn chết đi có một cái bàn giao.

Sau khi trở về tông môn, cũng có thể bàn giao nhắn nhủ.

Nhưng mà, hắn bi ai phát hiện, đừng nói xông vào trong trận chém giết Giang Trần, chỉ là phòng ngự bên ngoài trận pháp này, hắn cũng không xông qua được!

- Giang Trần này, tà môn như thế, lại để cho hắn phát triển xuống, tất thành họa lớn trong lòng Thủy Nguyệt nhất mạch ta, không giết kẻ này, sau này ta khó có thể bình an!

Dư Giới hiện tại, ý niệm trong đầu là hiểu rõ rồi, nhưng mà trên lực lượng, lại đến một cực hạn. Trừ khi, hắn không để ý sinh tử, dùng tinh huyết bản thân dẫn động bí thuật.

Dẫn động bí thuật, có lẽ có thể đem sức chiến đấu lại đề thăng gấp đôi.

Nhưng mà, dẫn động bí thuật, cái giá cũng kinh người. Ảnh hưởng ngày sau tu hành thì không cần phải nói. Dẫn động bí thuật, tất sẽ để cho bản thân mình trọng thương.

Nếu bí thuật cũng không phá được trận pháp này, Dư Giới hắn trọng thương, dù chỉ là một Chân khí đại sư, cũng đủ lấy tánh mạng của hắn.

Thi triển bí thuật, là đánh bạc tánh mạng, đánh bạc tiền đồ!

Đến cùng nên thi triển bí thuật hay không? Dư Giới do dự, nhưng đúng là vẫn còn khắc chế.

Hắn biết rõ, nịnh nọt Long Cư Tuyết cố nhiên là nên, nhưng mà không thể đánh bạc hết thảy của mình. Nếu như bởi vì thi triển bí thuật, về sau tu vi khó tiến thêm nữa, Dư Giới hắn ở trước mặt Long Cư Tuyết, giá trị cũng không cao.

Một cái giá lớn như thế, tính toán làm sao đều không có lợi.

- Dư Giới, không nên gượng chống. Ta có thể cho ngươi một cơ hội, lưu lại Long Cư Tuyết, chính ngươi cút!

Giang Trần điều hành trận pháp, ngược lại là thoải mái nhất.

- Một đao kia của ta, đã làm ngươi bị thương, bây giờ ngươi chiến đấu càng hung, nội thương sẽ càng nặng. Dông dài như vậy, chết trước nhất định là ngươi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio