Độc Tôn Tam Giới

chương 572: một kích hóa phồn vi giản 2

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Giang Trần nhìn như bình tĩnh, nhưng trong lòng thì giận dữ. Đã thắng, làm gì đuổi tận giết tuyệt? Lời này nói đến dối trá cỡ nào a? Nếu như Âu Dương Kiếm thắng, lão bà này sẽ nói như vậy sao?

Đương nhiên, Giang Trần biết rõ, Tử Dương Tông gần đây hoành hành ngang ngược, theo chân bọn họ giảng đạo lý, căn bản vô dụng.

Tử Dương Tông thờ phụng thực lực mạnh là đạo lý, bọn hắn chỉ nhận cường quyền, nhận đồng thực lực. Cho nên, Giang Trần căn bản không muốn theo chân bọn họ giảng những đạo lý kia.

Bởi vì, đối với người không nói đạo lý, hết thảy đạo lý đều là đàn gảy tai trâu.

Đối với loại người này, chỉ có một biện pháp có thể giải quyết, cái kia chính là dùng lực lượng càng mạnh, đánh tới nàng khuất phục, nghiền áp nàng.

Tuy Giang Trần giận dữ, nhưng cũng biết, hiện tại cùng lão bà này cãi nhau trở mặt, là không có bất kỳ chỗ tốt. Cho nên, mặc dù hắn tức giận, nhưng lại không có triệt để vạch mặt, chửi ầm lên.

Thủy Nguyệt Đại Sư thản nhiên nói:

- Chỉ cần không can thiệp thắng bại, giám khảo có quyền xử lý một ít chuyện. Có gì không thể?

Lời nói nói đến không biết xấu hổ như vậy, Giang Trần còn có cái gì nói nữa?

Trong nội tâm thầm hận, thực lực của lão bà này hơn xa mình, tạm thời không cần xé rách da mặt với nàng.

Lập tức cười lạnh một tiếng, lui qua một bên, ánh mắt mang vẻ đùa cợt, nhìn Âu Dương Kiếm nói:

- Dựa vào trưởng bối sư môn bảo hộ, ngươi đời này, chỉ dừng ở đây a.

Lời nói này, nói đến Âu Dương Kiếm không phản bác được.

Đã xảy ra chuyện như vậy, Giang Trần tự nhiên không có khả năng tiếp tục khiêu chiến. Cười lạnh liếc nhìn Thủy Nguyệt Đại Sư, thân thể nhảy lên, như một con Thương Ưng lướt xuống, trở lại mặt đất.

Trong nội tâm Thủy Nguyệt Đại Sư tức giận, nàng thân là trưởng lão Tử Dương Tông, quyền cao chức trọng, hôm nay càng là người tổng phụ trách Địa Linh khu, ở chỗ này cơ hồ là nói một không hai.

Võ Giả ở Địa Linh khu nhìn thấy nàng, người nào không phải như chuột thấy mèo?

Thế nhưng mà, đệ tử thế tục này, chẳng những chống đối nàng, ánh mắt kia, khẩu khí kia, vậy mà xem nàng như không có gì!

Bất kể là cân nhắc xuất phát từ quyền thế bản thân, hay là từ khí chất dung mạo của mình, Thủy Nguyệt Đại Sư đều không thể chịu đựng được bị người khinh thị như thế.

Giang Trần lui ra lôi đài, biểu lộ hờ hững, đi tới một mảnh đất trống ngồi xuống.

Địa Linh khu này, chỉ có hắn là Võ Giả thế tục, bởi vậy lộ ra thập phần dị loại.

Không có đồng bọn, tuy có chút cô đơn, nhưng Giang Trần lại lơ đễnh.

Bất quá, dùng khí thế vừa rồi kia, hiện tại toàn bộ Địa Linh khu, đã không có ai dám bỏ qua sự hiện hữu của hắn.

Tuy Giang Trần nhắm mắt dưỡng thần, lại có thể rõ ràng cảm nhận được, bốn phương tám hướng có các loại ánh mắt xem kỹ. Hắn biết rõ, mình cường thế chiến một trận, có lẽ đã gây ra rất nhiều chú ý rồi.

Cái này tuy không phải chuyện xấu gì, nhưng cũng không tính là chuyện tốt.

Giang Trần cũng không có quá để ý, theo khiêu chiến không ngừng tiếp tục, thực lực cuối cùng là phải bạo lộ. Chỉ cần át chủ bài đầy đủ, Giang Trần liền không sợ hãi.

Bởi vì hắn chủ động buông tha cho tiếp tục khiêu chiến, kể từ đó, thành tích hôm nay của Giang Trần, liền ngừng lại ở hai trận thắng liên tiếp.

- Huynh đệ, biểu hiện không tệ a.

Bên người Giang Trần, một tiếng cười truyền đến. Một thanh niên trên mặt vẽ đầy các loại đồ án kỳ quái, đi tới bên người Giang Trần, ngữ khí hiền lành hô.

Người này, Giang Trần lại nhận thức, nhớ mang máng, hình như là đệ tử Vạn Linh Tông, tên Lưu Văn Thải.

Ban đầu ở Huyền Linh khu, người nọ là hạt giống số 7, lúc trước đã từng mời Giang Trần đi tiểu viện của hắn uống rượu, bất quá lại bị Giang Trần từ chối nhã nhặn.

Giang Trần đối với người này ấn tượng không kém, lúc ấy ở Huyền Linh khu, Lưu Văn Thải này thân là hạt giống số 7, đối mặt hạt giống Số 1 Quách Nhân, cũng không có sợ hãi.

Ít nhất phần cốt khí này, làm cho Giang Trần xem trọng hắn rất nhiều.

Thằng này, ở Huyền Linh khu bài danh thứ tám, cũng đi theo Giang Trần tiến nhập Địa Linh khu. Bất quá ở Địa Linh khu, thân phận của hắn hiển nhiên là loại kém nhất.

Ở Huyền Linh khu, hắn đi đến đâu, đều mang theo mấy tùy tùng. Đến Địa Linh khu này, bên cạnh hắn rõ ràng không có người khác.

Ở Địa Linh khu, mỗi một cái đều là thiên tài nhất lưu của tông môn mình, tự nhiên không có khả năng làm tùy tùng cho Lưu Văn Thải.

Mí mắt của Giang Trần nhẹ nhàng nhấc lên, nhàn nhạt hỏi:

- Lại muốn mời ta uống rượu?

Lưu Văn Thải cười hắc hắc:

- Địa Linh khu này quản chế quá nghiêm, ta ngược lại không dám mời ngươi đi uống rượu rồi. Ai cũng biết, Thủy Nguyệt Đại Sư không dễ chọc. Ta cũng không muốn đụng vào họng súng của nàng.

Giang Trần từ chối cho ý kiến, tùy ý nhẹ gật đầu.

- Vừa rồi ngươi nghiền áp Âu Dương Kiếm, quả thực quá đẹp trai xuất sắc rồi.

Trong mắt Lưu Văn Thải hiện lên hưng phấn.

- Trước kia ta thật sự là đánh giá thấp ngươi. Xem ra, ngươi tới Địa Linh khu này, cũng có thể như cá gặp nước a.

Phảng phất như nghĩ tới vận mệnh của mình, than nhẹ một tiếng:

- Không giống ta, ở Địa Linh khu, đoán chừng chỉ là góp đủ số. Sau bách chiến, có khả năng lại sẽ bị đánh về Huyền Linh khu.

Địa Linh khu này, nhân tài đông đúc, cao thủ nhiều như mây. Hai ngày nay Lưu Văn Thải cũng phát hiện, mình ở Huyền Linh khu là tuyển thủ hạt giống, đến Địa Linh khu, quả thực là vấp phải trắc trở khắp nơi. Cho dù là đồng môn sư huynh đệ, đối với hắn cũng không ôn hoà.

Loại cảm giác thất bại này, để cho hắn cảm thấy tâm lý chênh lệch quá lớn, hơn nữa còn có một loại cảm giác không chỗ thổ lộ.

Chính là bởi vì loại cảm giác thất bại cùng cô độc này, cho nên khi Lưu Văn Thải chứng kiến Giang Trần đại phát thần uy, lại sinh ra một cảm giác thân thiết.

Hôm nay hắn ở Địa Linh khu, không có vòng tròn của mình. Ngay cả đồng môn, bởi vì lẫn nhau quan hệ bình thường, cũng không có tiếp nhận hắn, cho nên, chứng kiến Giang Trần là “nửa người quen” nghiền áp Âu Dương Kiếm, trong lòng hắn cũng cảm thấy rất vinh quang.

Bởi vì, hắn cảm thấy tất cả mọi người là từ Huyền Linh khu tấn chức lên, cho nên, tự đáy lòng hắn thay Giang Trần cảm thấy cao hứng cùng kiêu ngạo.

Hơn nữa, cảm giác cô độc trong nội tâm kia, cũng làm cho hắn muốn tìm một đồng bọn để tố khổ, tâm sự, thậm chí có thể ôm đoàn sưởi ấm.

Chỉ là, dùng hiểu biết của hắn đối với Giang Trần, thiên tài thế tục này, là loại người không phải ai cũng có thể hoà mình, cho nên, hắn tới chào hỏi, cũng dùng dũng khí rất lớn.

Loại tâm tính này, cùng lúc trước ở Huyền Linh khu là hoàn toàn bất đồng. Ở Huyền Linh khu, hắn là tuyển thủ hạt giống, tràn ngập tự tin.

Đến nơi này mới hai ngày, lại vấp phải trắc trở khắp nơi, gặp lạnh nhạt, để cho lòng tự tin của hắn xuất hiện vết rách.

Giang Trần kinh ngạc ngẩng đầu, trong trí nhớ của hắn, tính cách của Lưu Văn Thải này rất tiêu sái, cũng rất tự tin a. Như thế nào hôm nay, lại có chút ít như đau đớn, như thương xót?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio