Độc Tôn Tam Giới

chương 802: thắng lợi trở về 1

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Cao Kỳ, ta và ngươi cũng coi như bạn cùng chung hoạn nạn. Ngươi đã gọi ta một tiếng ca, ta cũng không ngại nói cho ngươi biết, Mộc Linh tuyền này, ta ý định mang đi. Về sau, ở đây sẽ không còn có Mộc Linh tuyền gì nữa.

Mộc Cao Kỳ nghe vậy, vẻ mặt giật mình:

- Trần ca, ngươi nói mang Mộc Linh tuyền đi? Cái này... Này làm sao chuyển?

Dùng trí tưởng tượng của hắn, quả thực không cách nào tưởng tượng loại sự tình này.

- Ta tự có biện pháp.

Giang Trần mỉm cười, lại không có giải đáp. Sự tình hắn và Long Tiểu Huyền kết minh, tạm thời vẫn không thể tuyên dương ra ngoài.

Người tính cách cẩn thận chặt chẽ, cũng có chỗ tốt. Ví dụ như Mộc Cao Kỳ, hắn biết vấn đề gì nên hỏi, vấn đề gì không nên hỏi.

Sự tình gì nên hỏi, sự tình gì không nên nói.

Mộc Cao Kỳ thấy Giang Trần không có nói rõ, biết việc này mình không nên hỏi, liền không hỏi nữa. Gãi gãi đầu:

- Trần ca, ta ra ngoài động quật chờ ngươi?

Giang Trần gật đầu:

- Có thể, ngươi cũng cẩn thận một chút. Có lẽ ta không có nhanh như vậy, ngươi muốn về tông môn trước cũng được.

Mộc Cao Kỳ không chút do dự nói:

- Ta ở cửa động chờ ngươi.

Mộc Cao Kỳ rất thức thời, biết Giang Trần đã muốn mang Mộc Linh tuyền đi, khẳng định thanh thế to lớn, tuy hắn rất muốn quan sát thoáng một phát, nhưng vẫn nhịn được lòng hiếu kỳ.

Sau khi Mộc Cao Kỳ rời đi, Phệ Kim Thử nhất tộc cũng trước sau hoàn thành tẩy lễ.

Không thể không nói, Tiên Thiên chi địa đối với tiến hóa huyết mạch, có tác dụng xúc tiến rất cường đại a.

Những Phệ Kim Thử kia, đã thoát thai hoán cốt, tiến hóa huyết mạch, có thể nói là một bước lên trời.

Nhất là Phệ Kim Thử Vương, ngắn ngủn một tháng thời gian, thực lực lại tăng vọt. Chẳng những đột phá, càng là một bước lên trời, thoáng cái vượt đến Nguyên cảnh đỉnh phong.

Mà những tử tôn của Phệ Kim Thử Vương, cũng đều đột phá Nguyên cảnh, tốc độ tiến bộ cực nhanh, làm cho Giang Trần nhịn không được muốn gọi biến thái.

Hắn biết rõ huyết mạch tiến hóa sẽ rất khoa trương, nhưng hoàn toàn không nghĩ tới, có thể khoa trương đến loại tình trạng này.

- Thú tộc có huyết mạch truyền thừa Thượng Cổ, quả nhiên bất phàm a.

Giang Trần thở dài.

Nhưng Long Tiểu Huyền lại khinh thường phát ra tiếng phì phì trong mũi, đối với Phệ Kim Thử nhất tộc tiến bộ tỏ vẻ chẳng thèm ngó tới.

Giang Trần cười nói:

- Long huynh, huyết mạch Long tộc ngươi cao quý, huyết mạch bản thân ngươi truyền thừa lại tốt. Không hiểu Phệ Kim Thử nhất tộc người ta khổ a.

Phệ Kim Thử Vương chân thành đi tới:

- Long thiếu, Phệ Kim Thử nhất tộc chúng ta có thể có hôm nay, đa tạ Mộc Linh tuyền của ngươi rồi.

Long Tiểu Huyền hiển nhiên rất ưa thích bị người bưng lấy, mà xưng hô Long thiếu này, cũng làm cho nó cảm thấy có mặt mũi, thấy Phệ Kim Thử Vương hạ tư thái hướng nó nói lời cảm tạ, liền dương dương đắc ý nói:

- Ngươi biết cảm tạ là tốt rồi.

- Được rồi, về sau tất cả mọi người là người một nhà. Long huynh, Thái Nhất Ngọc Đằng ta đã tới tay. Hiện tại, là lúc ngươi hiển lộ thần thông a.

Long Tiểu Huyền gật đầu, bay lên trời, mở miệng rộng ra, hấp lực cường đại lập tức tràn đầy toàn bộ mặt hồ.

Mộc Linh tuyền hóa thành một đạo Bích Ba, không ngừng bay tới trong miệng Long Tiểu Huyền.

Chỉ thấy nước hồ không ngừng ít đi, không ngừng ít đi...

Sau nửa canh giờ, toàn bộ Mộc Linh tuyền, hoàn toàn bị Long Tiểu Huyền hút vào trong bụng.

Phệ Kim Thử Vương nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, tán thán nói:

- Lợi hại, lợi hại, không hổ là Vạn Thú chi Vương, thú trung Hoàng tộc. Thần thông thôn thiên nạp địa này, tuyệt đối có một không hai Thú tộc. Long thiếu, Lão Kim bội phục.

Tính cách của Phệ Kim Thử Vương, cùng Mộc Cao Kỳ có chút tương tự, đều là loại hình cẩn thận chặt chẽ. Bất quá, Phệ Kim Thử Vương này sống hơn ngàn tuổi, đã sớm già thành tinh. Cho nên, trên người nó càng nhiều một ít du côn, càng nhiều một ít con buôn cùng dối trá.

Lời nói này, rõ ràng là đập mã thí tâng bốc, lấy lòng Long Tiểu Huyền.

Luận thực lực, luận huyết mạch, Long Tiểu Huyền hoàn toàn chính xác viễn siêu Phệ Kim Thử Vương. Nhưng luận niên kỷ, thì niên kỷ của Long Tiểu Huyền, kỳ thật cũng không lớn hơn Giang Trần bao nhiêu.

Chỉ là, thời điểm nó vẫn còn trong trứng rồng, liền thai nghén trong Mộc Linh tuyền. Trước khi phá trứng ra, truyền thừa trí nhớ cũng đã thức tỉnh một bộ phận.

Nói cách khác, Long Tiểu Huyền thức tỉnh truyền thừa trí nhớ, có mấy trăm năm; mà hắn chính thức phá xác đi ra, bản thể Long tộc chậm rãi thành hình, lại là sự tình gần ba mươi năm mà thôi.

Hơn nữa Long tộc trời sinh cao ngạo, ở phương diện tình cảm, một mực đều không cao lắm.

Cho nên, bị Phệ Kim Thử Vương mã thí tâng bốc, Long Tiểu Huyền lập tức có một loại cảm giác lâng lâng. Cảm thấy Phệ Kim Thử nhất tộc hèn mọn bỉ ổi này, thoạt nhìn tựa hồ cũng không ngứa mắt như vậy rồi.

Giang Trần đối với hết thảy lòng dạ biết rõ, nhưng không bóc trần.

- Long huynh, đã luyện thành《 Hóa Hình bí quyết 》chưa?

Long Tiểu Huyền không nói chuyện, pháp thân lay động, thân thể khổng lồ đột nhiên bị một vầng sáng nhàn nhạt bao phủ.

Ở trong vầng sáng, thân hình của Long Tiểu Huyền chậm rãi thu nhỏ lại, không ngừng thu nhỏ lại.

Trong chốc lát, liền nhỏ như một hạt bụi.

- Tốt, ẩn giới tàng hình, không hổ là Long tộc chính thống.

Giang Trần vỗ tay cười, không thể không khiếp sợ thiên phú tu luyện của Long tộc.

Thần thông ẩn giới tàng hình này, cho dù Võ Giả nhân loại tu luyện tới cấp bậc phong Hoàng xưng Đế, chỉ sợ cũng làm không được ẩn giới tàng hình chính thức.

Nhiều lắm là tu luyện một ít pháp môn tàng hình, để che dấu pháp thân của mình. Chính thức đem pháp thân tu luyện nhỏ như hạt bụi, phong Hoàng xưng Đế, chỉ sợ cũng làm không được.

Lúc này, hồ Mộc Linh tuyền bị hút hết, các loại kỳ trân dị bảo cũng hoàn toàn hiển lộ.

Những con cháu của Phệ Kim Thử Vương kia không dám tàng tư, nhao nhao mang lên giao cho Giang Trần.

Những kỳ trân dị bảo này, kỳ thật đều là bảo vật của Long Tiểu Huyền.

Long tộc một thân là bảo, cho dù là vật Long tộc bài tiết, dần dà, cũng có thể trở thành bảo vật, huống chi là thai nghén trong Mộc Linh tuyền.

Rất nhiều Linh Thạch, cơ hồ là chồng chất thành núi, Linh Dược cũng rực rỡ muôn màu.

- Long huynh, những bảo vật này, ngươi còn cần không?

Giang Trần trưng cầu ý kiến của Long Tiểu Huyền.

- Vật hữu dụng, ta đã sớm thu về.

Long Tiểu Huyền đối với những vật này, là chẳng thèm ngó tới.

Ánh mắt Long tộc rất cao, Giang Trần tự nhiên biết rõ. Long Tiểu Huyền nói như vậy, Giang Trần tự nhiên mừng rỡ chiếm thành của mình.

Những Linh Thạch cùng Linh Dược này, tuyệt đối là một số tài phú kinh người.

Tuy Giang Trần tạm thời cáo biệt tài nguyên nguy cơ, nhưng mà, thế giới võ đạo, sau khi nghèo qua một lần, ai cũng không hy vọng lại ngheo lần nữa.

Tu luyện Võ đạo, càng đi về phía sau, nhu cầu đối với tài nguyên càng lớn.

Cho nên, tài nguyên này, không có ai ngại nhiều, chỉ ngại ít.

Đây cũng là vì cái gì, cường giả võ đạo tu vi càng đi về phía sau, nhân số sẽ càng ít.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio