Tống giang tìm xung quanh nhà một hồi, lấy ra chiếc nồi nhỏ bắc lên bếp, rồi nhóm lửa. Sau đó bỏ từng gốc dược liệu vào. Nếu có luyện dược sư nào ở đây nhìn thấy cảnh này chắc là sẽ bóp cổ tống giang chết tại chỗ mất. Vì sao ư chỉ đơn giản là luyện dược sư khi luyện đan phải dùng dược đỉnh cộng với sử dụng linh khí để khống hỏa thì mới đạt được thành công cao khi luyện đan. Vậy mà ở đây lại có một kẻ dùng nồi dùng lửa củi để luyện đan.
-Kẻ này là một luyện đan sư lục phẩm thất phẩm ư?
Chắc chắn không phải. Nếu một tên nhóc mới tuổi mà là luyện dược sư lục phẩm mà chỉ cần là nhị phẩm thôi thì chắc chắn luyện dược sư trên đại lục này sẽ nhiều như rau cải ngoài chợ, làm gì còn danh phận luyện dược sư cao quý, làm gì còn đan dược đắt đỏ...
- Hắn là một kẻ điên?
Chắc chắn rồi một kẻ điên đang làm ô uế, đang sỉ nhục danh hiệu luyện đan sư vì thế nên giết chết hắn.
Chắc chắn nếu có luyện dược sư ở đây ngay tại lúc này sẽ có suy nghĩ như vậy. Nhưng nếu người đó nhìn thấy cảnh tống giang luyện thành đan dược thì chắc chắn sẽ sửng sốt bất ngờ và có khi còn nhận tống giang làm sư phụ ý chứ.
Nếu đối với người khác mà ở trong hoàn cảnh của Tống giang ( không có dược đỉnh, không có linh khí) thì chắc chắn sẽ không thể luyện chế ra đan dược được nhưng Tống giang lại khác bằng vào những kinh nghiệm kiếp trước của mình thì đan dược cấp không làm khó được Tống giang chỉ là tinh thần lực còn hạn chế nên hơi vất vả một chút xíu thôi.
Qua một hồi luyện đan cuối cùng cũng đến lúc ngưng đan. Khuôn mặt Tống giang trở nên ngưng trọng hẳn lên, đây là lúc quan trọng nhất của luyện đan. Đã có rất nhiều luyện dược sư lúc ngưng đan không đúng cách không đúng thời gian mà đã bị tạc lô bị thương hoặc là chết. Chính vì vậy Tống giang phải lựa chọn thật kỹ càng thời gian để ngưng đan. Trên mặt Tống giang từng giọt mồ hôi đang lấm tấm rơi hai mắt đang nhìn chằm chằm vào chiếc nồi trước mặt. Xung quanh từng dòng linh khí hội tụ lại ngày càng nhiều. Rồi Tống giang mắt sáng lên khẽ hét lên một tiếng: Ngưng. Các dòng linh khí hội tụ lại thành một vòng xoáy rồi trút vào trong nồi. Chiếc nồi rung lắc mạnh nguy cơ có thể nổ tung bất cứ lúc nào. Tống giang cố gắng tập trung hết tâm lực vào ""nồi” đan, tinh thần lực hao tổn vô cùng lớn, từng dòng mồ hôi đang chảy xuống uớt đẫm cả chiếc áo, khuôn mặt Tống giang đang dần tái đi. Bỗng “tách” một tiếng, một mùi thơm từ chiếc nồi bốc ra:
- Cuối cùng cũng thành đan
Tống giang thở phào nhẹ nhõm. Tinh thần lực gần như cạn kiệt cũng may với kinh nghiệm từ kiếp trước cộng với đây là đan dược phẩm chất thấp nên vẫn cố gắng luyện ra được. Tống giang cầm viên đan dược trên tay ngắm nhìn kỹ lưỡng:
- Haiz. Miễn cưỡng đạt trung phẩm thôi à.
Nếu có người nghe được câu này của hắn chắc đập luôn đầu hắn vào tường cho hắn chết luôn mất. Cả cái vùng này luyện dược sư nhị phẩm đếm trên đầu ngón tay a, không những thế họ cũng toàn là những người đã lớn tuổi, trải qua bao vất vả bao lần luyện chế thất bại mới có thể thành công. Ấy thế mà tên này thì sao? Mới tuổi không có tu vi không thể khống hoả không có dược đỉnh ấy vậy mà chỉ một lần luyện chế lại ra được nhị phẩm đan dược mà lại còn là nhị phẩm đan dược trung phẩm nữa chứ đúng là yêu nghiệt mà. Nhưng kẻ này lại vẫn chưa hài lòng vẫn chê đan dược thấp kém, đúng là tên ăn no rồi quay lại còn chê không ngon mà.
Tống giang bỏ viên đan dược vào miệng, đan dược từ từ tan ra một cỗ mát lạnh từ miệng truyền xuống bụng, lan tới tứ chi, len lỏi vào từng kinh mạch. Kinh mạch Tống giang căng ra làm cho toàn thân Tống giang truyền đến một cảm giác đau nhức. Càng về sau càng đau nhức, Tống giang cắn chặt răng lợi chịu đựng nỗi thống khổ những chỗ kinh mạch tắc nghẽn càng đau nhức nhiều. Lắm lúc Tống giang như muốn ngất đi, muốn gục ngã nhưng cũng nhờ vào ý chí kiên định vững vàng mà Tống giang mới có thể vượt qua được. Thời gian trôi qua mới có , phút vậy mà Tống giang cảm thấy như trải qua , năm vậy. Rồi cảm giác thống khổ cũng qua đi, Tống giang thở phù nhẹ nhõm:
- Cuối cùng cũng đã xong, thật là mệt chết mà.
Khi thấy cơ thể đã có thể hấp thu luyện hóa được linh khí Tống giang thập phần kinh hỷ. Vội vàng ngồi xếp bằng bắt đầu tu luyện “tula” công pháp. Từng dòng linh khí thiên địa được Tống giang hút vào đan điền, đan điền dần được lấp đầy linh khí rồi từ từ phình to ra càng ngày đan điền càng căng ra.
“Ầm” một tiếng nổ nhỏ, linh khí trong đan điền toả ra khắp các kinh mạch trong cơ thể
- Ha ha cuối cùng cũng đã là luyện khí tầng một. Công pháp này thật bá đạo.
Tống giang hét lên sung sướng. Phải biết rằng kiếp trước Tống giang tu luyện cũng phải mất ngày mới đạt được luyện khí tầng một ấy thế mà giờ chỉ mới qua vài ba chục cái hít thở đã có thể đạt được luyện khí tầng một rồi thời gian nhanh gấp cả mấy nghìn lần kiếp trước bảo Tống giang không vui mừng sao được. Rồi Tống giang lại tiếp tục tu luyện mãi đến chiều tối mới đứng dậy ra ngoài.
- Không ngờ chỉ ít thời gian như vậy mà đã là luyện khí tầng năm rồi. Không hổ là thần giai công pháp.
Tống giang càng nghĩ càng thấy kinh hỉ nhưng chợt nhớ tới trong tay mới chỉ có một phần công pháp hắn lại thấy thiếu thốn mất mát một cái gì đó.
-Thôi kệ cứ luyện phần này trước đã những phần kia từ từ tìm vậy.
Nghĩ vậy Tống giang gạt bỏ những suy nghĩ trong lòng rồi bườc nhanh ra cửa.