Ngựa Huyết Long chở hai người thẳng đến hoàng thành Đế Đô. Nó phi nước đại cả chặng đường, tốc độ nhanh như một tia chớp đỏ ngòm trên đất bằng.
Chưa tới hai canh giờ, hoàng thành nguy nga đã xuất hiện trước mắt hai người.
Trước cửa thành có một đội ngũ dài như trường long, vì điển lễ lên ngôi của nữ đế Phượng Hoa nên hôm nay Đế Đô vô cùng náo nhiệt.
“Đừng xếp hàng, lẻn vào trong đi, ta sẽ ở đây chờ đệ”.
“Vâng ạ”.
Lâm Nhất gật đầu rồi bay lên, chớp mắt đã bay qua tường thành, lẻn vào trong Đế Đô.
Với thực lực của hắn bây giờ, việc che giấu thủ vệ tường thành đương nhiên dễ như trở bàn tay.
Chẳng qua hắn không phát hiện, Hân Nghiên trên lưng ngựa Huyết Long đang cắn chặt môi đỏ, máu ứa ra.
Vù vù vù!
Trên những toà nhà cao vút nối tiếp nhau, một bóng dáng màu xanh không ngừng lên xuống trên nóc nhà, lao thẳng đến hoàng cung.
Lâm Nhất trông rất nghiêm túc, một vẻ nghiêm túc chưa từng xuất hiện trên mặt hắn, hắn vẫn chưa quên.
Hắn chưa bao giờ quên hôm nay là điển lễ lên ngôi của Phượng Hoa, chỉ là hắn không dám đoán. Hắn không thể đoán được suy nghĩ của người nọ, tại sao nàng ta lại không chúc mừng câu nào sau khi hắn giành hạng nhất.
Nàng ta không đích thân đến, cũng không phái người đến.
Bây giờ hắn chỉ muốn biết rằng rốt cuộc công chúa Phượng Hoa là ai!
Không lâu sau, bóng dáng hoàng cung đã xuất hiện trong tầm mắt Lâm Nhất. Có tiếng nhạc lễ trang nghiêm phát ra từ trong đó, trong hoàng cung đang cử hành một nghi lễ cổ xưa.
Thủ vệ canh gác cả trong lẫn ngoài hoàng cung nghiêm ngặt hơn ngày thường rất nhiều.
Lâm Nhất đứng trên nóc nhà cao ngất nhìn sang, ánh mắt lướt qua các toà nhà, ở cuối tầm mắt, trên đại điện hoàng cung kia, hắn có thể nhìn thấy loáng thoáng một bóng dáng mặc trường bào lộng lẫy chạm đất đang bước lên bậc thang, bước chân của nàng ta rất chậm nhưng chưa từng dừng lại.
Ở cuối bậc thang là ngai vàng tượng trưng cho quyền lực và địa vị tối cao của đế quốc Đại Tần.
Hoàng cung có kiến trúc hình chữ, vòng ngoài bao lấy vòng trong. Để đến được điển lễ đang cử hành trên quảng trường phải đi qua ba cổng.
Có nên đi hay không?
Không phải do hắn không có can đảm, chỉ là không thể xác định rốt cuộc đối phương là ai.
Nếu không phải thì sẽ rất khó xử.
Nhưng lỡ như phải thì sao?
Đi!
Chỉ cần có khả năng một phần nghìn vạn thì không thể do dự, vẻ quyết tâm lướt qua trong mắt Lâm Nhất.
Hô!
Trên nóc nhà cao ngất, hắn xuyên thủng không khí như một thanh kiếm sắc, lao thẳng về phía đại điện hoàng cung.
“Địch tập kích, địch tập kích!”
Thủ vệ hoàng thành không phát hiện hắn, nhưng khi hắn vừa tới gần cánh cổng thứ nhất, lính tinh nhuệ của Thần Sách Doanh đã phát hiện ra hắn.
Vù vù vù!
Hàng loạt bóng dáng nối tiếp nhau xông về phía hắn.
“Dừng tay!”