Sau khi quay về căn nhà gỗ và nghỉ ngơi một đêm thì Lâm Nhất bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Một lát sau, những thứ quan trọng trong nhà đều đã được hắn sắp xếp và gói gém lại.
Thật ra những thứ quan trọng không có nhiều, thứ đáng giá nhất là ba viên Tôi Thể đan hắn lấy được từ trên người Trần Tiêu.
“Tạm thời không thể ở lại trong tông môn nữa rồi!”
Đôi mắt trong veo của Lâm Nhất toát lên vẻ lạnh lùng.
Hắn có thể đoán chắc nhất định cái tên Chu Vân đó sẽ không chịu bỏ qua.
Advertisement
Với thực lực võ đạo tầng bốn, khi đối mặt với Chu Vân đang ở cảnh giới cao hơn mình ba cấp thì hắn sẽ không có cơ hội chiến thắng nào.
Dù cho là Trần Tiêu, nếu như không khống chế cảnh giới thì thắng thua cũng chia đều.
Vốn dĩ hắn định tu luyện kiếm thuật trong Cơ Quan Đường nhưng giờ đành phải bất lực từ bỏ.
Hắn khẽ thở dài một hơi.
Advertisement
Sự bức ép của Chu Vân, sự lạnh lùng cao cao tại thượng của Tô Hàm Nguyệt, sự cười nhạo và khinh miệt trong ánh mắt của Vương Ninh…
Tất cả những chuyện trước đó cứ hiện lên từng chút một trong đầu của Lâm Nhất.
Tận sâu trong lòng hắn tự dưng cảm thấy khó chịu, cảm giác chua chát cứ lan dần ra.
Một người đã rất lâu rồi chưa thất bại như hắn chợt cảm thấy bản thân cực kỳ thất bại, hắn thoáng thấy bất lực.
Hắn liếc mắt nhìn lên bức tranh Hồng lão tặng hắn đang đặt trên bàn.
Mấy chữ cổ “Mãnh hổ trong lòng ngửi tường vi” trên bức tranh lại hiện lên trước mắt hắn một lần nữa.
Mắt hắn bỗng sáng lên, đây là tông môn, đây là giới Huyền Hoàng, kẻ mạnh làm tôn giả, kẻ yếu làm nô bộc.
Kẻ mạnh không bao giờ oán than.
Hắn nắm chặt lấy bức tranh, sự mơ hồ và bất lực trong ánh mắt đã biến mất, thay vào đó là sự quật cường và kiên định: “Hai tháng sau, hãy đợi mà xem!”
Tông Vụ đường luôn rất náo nhiệt.
Có thể nhận lương của tông môn ở đây, cũng có thể nhận nhiệm vụ của tông môn ở đây.
Tông môn sẽ tuyên bố đủ các loại nhiệm vụ: nhiệm vụ là tiêu diệt yêu thú, có nhiệm vụ là thu thập kỳ hoa dị thảo, cũng có nhiệm vụ là git chết giang hồ đại đạo, rất đa dạng. Ngoài ra còn có cả Binh Khí Các và Võ Kỹ Lầu.
Lúc Lâm Nhất đến thì chỗ này không có gì khác với lần đầu tiên hắn đến, vẫn ồn ào như thế.
Nhưng lúc hắn xuất hiện, bên đại sảnh bỗng trở nên yên lặng.
Tất cả mọi người đều hướng mắt nhìn về phía hắn.
Chuyện hắn đã đánh bại Trần Tiêu bằng một kiếm, gồng mình nhận một chưởng của Chu Vân đã truyền khắp ngoại môn chỉ trong một đêm.
Đặc biệt là chuyện hắn luyện thành Lưu Phong kiếm pháp càng khiến cho những người đó cảm thấy không thể tin nỗi.
Phải biết rằng, cách đây không lâu, hắn vẫn còn là một Kiếm Nô với địa vị thấp hèn.
Sự khác biệt lớn như thế càng khiến cho người ta thấy kinh ngạc hơn.
Đương nhiên, quan hệ kỳ lạ của hắn và Tô Hàm Nguyệt cũng khiến rất nhiều người bàn tán và liên tưởng lung tung.
Trước ánh mắt phức tạp của mọi người, Lâm Nhất đi thẳng đến trước mặt chấp sự Dương.
“Ta muốn ứng trước lương hai tháng, tiện thể nhận một vài nhiệm vụ luôn, xin chấp sự Dương cho phép”.
Chấp sự Dương nhìn Lâm Nhất với ánh mắt kinh ngạc, mới mấy ngày không gặp mà đã phải nhìn hắn bằng con mắt khác rồi.
Không ngờ một kẻ là Kiếm Nô cách đây không lâu, hoàn toàn chẳng là gì với ông ta lại trưởng thành nhanh như thế.
Sau khi bình tĩnh lại, lần này chấp sự Dương không làm khó Lâm Nhất nữa: “Được, đây là tiền lương hai tháng của ngươi, hai viên Tôi Thể Đan, bốn viên Bồi Nguyên Đan, còn có một trăm lượng vàng!”
Bồi Nguyên đan và vàng thì cũng đều bình thường, không là gì cả.
Đặc biệt là vàng, Lâm Nhất biết, trong mắt người bình thường thì vàng là thứ tiền tài cực lớn nhưng trong mắt người luyện võ cấp cao thì nó chẳng đáng một xu. Nghe nói tiền tệ giao dịch thật sự giữa các đệ tử nội môn với nhau là linh thạch, vàng bạc chỉ dùng cho chuyện ăn uống thường ngày thôi.
Nhưng Tôi Thể đan thì không như vậy, dù cho là các đệ tử nội môn thì Tôi Thể đan cũng có giá trị rất lớn.
Có thêm hai viên Tôi Thể đan này nữa thì hắn đã có tổng cộng năm viên Tôi Thể đan.
Có được năm viên Tôi Thể đan này thì có thể giúp cho hắn tiến bộ thần tốc trong việc tu luyện ở cấp võ đạo tầng bốn.
“Xem ra ngươi thật sự sẽ thách đấu với Chu Vân vào hai tháng sau rồi nhỉ!”
Chấp sự Dương giao lương cho Lâm Nhất rồi nói một câu đầy ẩn ý.
Ông ta vừa xem là biết ngay Lâm Nhất định nhận nhiệm vụ trong vòng hai tháng, thông qua việc ra ngoài rèn luyện để gia tăng thực lực, tiện thể tránh rắc rối luôn.
Tim Lâm Nhất đập mạnh, tiêu rồi, đừng nói lão già này sẽ không làm khó mình nữa đấy nhé?
Chấp sự Dương nhìn ra được sự lo lắng của Lâm Nhất nên nhẹ nhàng nói: “Ngươi yên tâm, Hồng đường chủ đã nói rồi, gan của lão phu có lớn bằng trời cũng không dám làm khó ngươi đâu. Không nhắc lại chuyện cũ nữa, ngươi muốn nhận nhiệm vụ gì? Nhiệm vụ bình thường hay là nhiệm vụ linh thạch?”
“Còn có nhiệm vụ linh thạch nữa sao?”