Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

chương 2892

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mạnh quá!

Tất cả mọi người hít sâu một hơi lạnh, đòn tấn công kinh người như vậy, đổi lại là những nhân tài khác trong một trăm người đứng đầu thì có lẽ đa phần đều sẽ bị bắt được, ý chí Vân của Khương Tử Diệp quả thực đã tu luyện đến mức độ cao thâm khó lường, không chỉ là Tụ tán vô thường nữa.

“Chém!”

Nguyệt Vi Vi phản kích vô hiệu còn bị ép lui, cơ thể nàng ta ở giữa không trung xoay một vòng, giống như đoá mẫu đơn đỏ tươi đang bừng nở rộ, xuân ý dạt dào vô hạn, khiến cho trăm hoa ảm đạm thất sắc.

Tiêu ngọc trong tay nàng ta rơi xuống tạo thành một quầng ánh sáng đỏ rực hình vòng cung, tựa như giữa bầu trời rơi xuống vầng trăng khuyết, lấy ý cảnh dạt dào tấn công thẳng về phía Khương Tử Diệp.

Ào!

Khi ánh sáng hình trăng khuyết màu đỏ máu kia đáp xuống, có ánh sáng đỏ tươi bao chùm khắp cả đài Thăng Long, ánh sáng kia hoa lệ mà tuỳ ý.

“Thu!”

Khương Tử Diệp không dám lơ là, cơ thể như cành liễu nhẹ nhàng bay lên, khi đáp xuống đất liền có vô số sương mây tụ lại.

“Lôi Cực Vân Bạo!”

Đợi đến khi nàng ta phóng thích hết làn sương mây kia ra, từng đám mây va chạm với nhau bắn ra vô số tia điện màu tím chói mắt.

Rắc rắc rắc!

Luồng ánh sáng chói lọi như vầng trăng khuyết rơi xuống kia bị tia điện khủng khiếp làm cho nổ tan tành.

“Phá!”

Khương Tử Diệp điểm một cái, những mảnh vụn còn sót lại của vầng sáng hình trăng khuyết kia cũng tan luôn thành tro bụi, ánh sáng đỏ bao trùm khắp đài Thăng Long cũng đồng thời sụp đổ.

“Tỷ tỷ đúng là chẳng ngoan một chút nào!”

Cơ thể Nguyệt Vi Vi ở giữa không trung lại bị chấn động văng ra, oán hận nói, bộ dạng khiến người ta thương tiếc vô cùng.

Nhưng nàng ta ở giữa không trung, lấy sáo ngọc làm kiếm, kiếm quang liêp tiếp phóng xuống, chiêu sau hung hãn hơn chiêu trước. Tất cả mọi người lúc này mới ngạc nhiên phát hiện, kiếm pháp của Nguyệt Vi Vi lại đạt đến trình độ này, hơn nữa nàng ta còn nghĩ ra việc kết hợp nó với âm luật, vô cùng phong cách và khác biệt.

Chẳng qua điều khiến người ta ngạc nhiên hơn nữa là Khương Tử Diệp, ý chí Vân của nàng ta quả thực là đáng sợ, thiên biến vạn hoá, dạt dào như biển.

Vũ, Vụ, Lôi, Phong đều có thể được tiến hoá ra từ biển mây vô biên vô tận, những dị tượng đáng sợ như hô phong hoán vũ, sấm rền chớp giật mà nàng ta lại có thể nhấc tay liền dễ dàng biến hoá ra được.

Càng khoa trương hơn là mỗi một loại dị tượng này, nàng ta đều lĩnh ngộ ra được võ học tương ứng, mà không chỉ đơn thuần là dựa vào dị tượng để trấn áp đối phương.

“Hải thượng sinh Minh nguyệt!”

Bỗng nhiên, Khương Tử Diệp lại đánh một chưởng qua, trong làn sương mây mịt mờ, nơi đường chân trời có một vầng Minh nguyệt treo lơ lửng. Làn mây vô biên vô tận lúc này giống như một mặt hồ tĩnh lặng, soi bóng vầng trăng sáng đang treo lơ lửng trên trời kia.

Uỳnh!

Ý cảnh như vậy khiến cho Nguyệt Vi Vi ở giữa không trung đang liên tiếp đánh xuống kiếm quang bị chấn động đến văng ra ngoài. Kiếm phong không còn, tiếng sáo lác đác.

Keng keng!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio