Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

chương 3014

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Đi tìm Nguyệt Vi Vi trước đã".

Từ đầu đến cuối Lâm Nhất vẫn không bỏ mặc được đối phương, không nhìn thấy được người cũng khó mà yên tâm.

Lâm Nhất đi ra khỏi sơn cốc chưa bao xa, bỗng có một luồng điện quang chói mắt xé toạc không trung. Triệu Vô Cực vọt ra từ một cái sơn động, mâu quang hắn ta vừa đảo qua đã nhìn thấy bóng dáng Lâm Nhất.

Khắp cả người đều tràn ngập lôi quang quỷ dị, cước bộ của hắn ta có loại mây mù nào đó bao quanh, rất khó để biết được đó là gì.

Lúc vừa nhìn thấy Lâm Nhất, Triệu Vô Cực thoáng sửng sốt, đáy mắt lóe lên vẻ khinh thường, khóe miệng hơi nhếch lên.

Hắn ta đã thu hoạch được một môn võ học Tạo Hóa hạ phẩm, môn công pháp này đã giúp ý chí Vân của hắn tinh tiến rất nhiều.

Đây chính là võ học Tạo Hóa hoàn chỉnh, khắp toàn bộ cổ vực Nam Hoa, ngay cả Tử Nguyệt Động Thiên cũng chưa dám tuyên bố đã sở hữu võ học Tạo Hóa hoàn chỉnh. Cho dù chỉ vỏn vẹn là hạ phẩm, nhưng có một tiếng gió thổi qua cũng đã kinh thiên động địa, gây chấn động cả Nam Vực.

Tuy nhiên, tên tiểu tử kia chắc chắn chẳng hiểu mấy loại bí văn này đâu, thậm chí có khi ngay cả võ học Tạo Hóa là gì cũng chẳng biết.

Nghĩ đến đây, trong mắt Triệu Vô Cực thể hiện sự khinh thường rõ hơn. Càng nghĩ càng bực bội, mình đường đường là một trong Tam Tiểu Vương mà lại là bại tướng dưới tay cái thể loại kia.

Sau khi quan sát, thấy cả người Lâm Nhất ảm đảm không có chút khí thế gì, trong lòng Triệu Vô Cực mới cân bằng lại, quả nhiên mọi người đều bình đẳng ở bảo khố Long Vân.

Vèo!

Trong phút chốc, Triệu Vô Cực đã lắc người đi đến trước mặt Lâm Nhất, cười nửa miệng nói: "Cơ hội của mọi người đều bình đẳng khi ở bảo khố Long Vân, chỉ xem ai có thể phát hiện ra mà thôi. Nhưng đến bây giờ mà ngươi cũng chưa đạt được gì, đủ để thấy những gì trước kia ta nói hoàn toàn không sai".

"Ngươi chắc chắn là ta chẳng thu hoạch được gì sao?"

Lâm Nhất hỏi lại với vẻ kỳ quái.

"Không phải thế à?"

Triệu Vô Cực cười lạnh nói: "Cơ duyên trong ngọn núi này không giống ở nơi khác, nếu không có ngộ tính thì tất cả chỉ là công cốc. Ta nói nhiều với ngươi như vậy làm gì chứ? Chắc cũng chẳng vào được đầu ngươi đâu..."

Đáy mắt hắn ta chứa đầy sát ý lạnh như băng, trong lòng đang phân vân có nên dạy dỗ đối phương một chút ở đây luôn không.

Bây giờ hắn ta đang tràn đầy tự tin, tự cho rằng ý cảnh Lôi Vân chắc chắn đã có thể ngăn được kiếm ý Thông Linh của Lâm Nhất, không thể hiện được uy lực của kiếm ý Thông Linh thì tên tiểu tử này chỉ là đồ bỏ đi mà thôi!

"Ngươi cứ tìm từ từ đi ha, ta không rảnh mà đùa với ngươi nữa, nhưng bảo khố Long Vân này cũng không còn nhiều thời gian nữa, e rằng ngươi chắc hẳn cũng không thu hoạch được gì đâu".

Triệu Vô Cực cười đến gàn dở, từ bỏ ý định xuất thủ.

Cũng không phải sợ không ăn chắc, chẳng qua là cảm thấy dù có đánh đối phương quỳ rạp xuống đất xin tha thì cũng không có ai nhìn thấy, vẫn để ra ngoài rồi hãy tính đi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio