Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

chương 3381

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhưng khi luồng kiếm ý đáng sợ không thể diễn tả bằng lời này sắp đâm xuyên, cánh cửa đột nhiên mở ra.

Một tia kiếm quang phát ra từ trong cửa.

Rõ ràng chiêu thứ hai Thanh Liên của Trảm Thiên tam kiếm, nhưng chiêu kiếm này thi triển từ trong cánh cửa tạo thành dị tượng khoa trương hơn.

Cảnh tượng Thanh Tiêu tại thụ, Tử Diên hoa khai lơ lửng trên bầu trời.

Thần thụ Thanh Tiêu khổng lồ che khuất nửa bầu trời, cánh hoa Tử Diên như những ngôi sao tô điểm trong đó, lá rụng thành hồ như dải ngân hà xuất hiện trên trời, đợi đến khi nước chảy hoa bung nở, một thoáng hoá vĩnh hằng, kiếm quang phát ra từ cánh cửa đó đã sáng đến mức Lâm Nhất không thể tưởng tượng.

Phụt!

Kiếm quang còn chưa chiếu xuống, chỉ với uy thế này đã làm cho Lâm Nhất hộc máu.

Tự giam chân mình!

Lồng giam Lâm Nhất tự vẽ cho mình chung quy vẫn rất đáng sợ, nếu chiêu kiếm này thật sự đánh xuống thì sẽ đến mức nào?

Dưới gầm trời này, một kiếm trảm xuống.

Khi chiêu kiếm này nhắm vào kẻ địch là ác mộng của tất cả mọi người, nhưng Lâm Nhất chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày nó lại chém bản thân mình, hơn nữa nó còn có uy lực đáng sợ và khoa trương hơn so với bản thân hắn, càng khó đỡ hơn nữa.

Rầm rầm!

Kiếm ý Lâm Nhất phóng lên trời bị uy thế này đè ép xuống, kiếm ý mênh mông tan vỡ ngay giữa không trung như một ngọn núi hùng vĩ sụp đổ.

Lầu cao vạn trượng sụp đổ.

Chết tiệt.

Lâm Nhất đau đớn khắp người, thất khiếu chảy máu, hai đại khí hải trong cơ thể loáng thoáng có xu thế vỡ nát.

Đây là nỗi đau mà đối thủ phải trải qua khi bị Thanh Liên chém trúng ư?

Đúng là quả báo mà...

Lâm Nhất cảm thấy hơi cay đắng, nếu không làm được thì hắn sẽ là nhân tài kiệt xuất đầu tiên chết dưới kiếm của mình trên con đường thông thiên.

Nếu chuyện này truyền ra ngoài thì không biết sẽ trở thành câu chuyện cười thế nào nữa.

Nhưng dưới kiếm uy này, quả thật hắn hơi bất lực, khó có thể nảy ra ý muốn ngăn cản. Chiêu kiếm đánh xuống từ trên trời, dị tượng phủ kín bầu trời đêm này khiến Lâm Nhất cảm thấy mình thật nhỏ bé.

Mình... sắp chết rồi sao?

Không đúng! Không đúng!

Lâm Nhất suy nghĩ nhanh như điện, điên cuồng tìm đối sách, bất kỳ tuyệt cảnh nào cũng có một con đường sống, huống hồ lồng giam này do chính bản thân hắn tạo ra.

Sơ hở!

Đúng vậy, một ý nghĩ chợt nảy ra trong đầu Lâm Nhất, cuối cùng hắn cũng nghĩ ra con đường sống này nằm ở đâu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio