Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

chương 3504

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Lâm Nhất?”

Khi nhìn thấy rõ diện mạo của đối phương, Thạch Huyên kinh ngạc, lớn tiếng thốt lên: “Sao ngươi lại chưa chết!”

Hắn ta nhớ rõ đối phương đã bị mấy chục đoá hoa Tinh Ma bao vây mà. Loại kỳ vật ấy chỉ cần một đoá thôi cũng có thể lấy mạng đối phương, nhưng bây giờ hắn lại yên lành xuất hiện, còn cướp đi lông vũ Hoả Ô mà hắn ta cần, sâu trong lòng cảm thấy hơi khiếp sợ.

“Nhờ phúc của ngươi nên Lâm mỗ vẫn chưa chết”, Lâm Nhất khẽ nheo mắt, trong mắt có ánh sáng lạnh lấp loé, hắn cũng không cố gắng che giấu sát tâm của mình.

“Lâm huynh thật biết nói đùa”.

Thạch Huyên nhanh chóng bình tĩnh lại, ngoài cười nhưng trong không cười: “Ta sẽ tặng lông vũ Hoả Ô này cho ngươi, ngươi có hứng thú liên minh với chúng ta, cùng nhau giành lấy truyền thừa của Nhật Diệu Tinh Cung không?”

Tặng cho ta?

Mặt không dày bình thường đâu, ta cần ngươi tặng à?

Món nợ giữa ta và ngươi vẫn chưa tính, lẽ ra yêu đan của Thần Hỏa Ô là của Lâm Nhất mới đúng.

“Xin lỗi, ta không có hứng thú hợp tác với ngươi”.

Hiện tại mới bắt đầu thăm dò Nhật Diệu Tinh Cung không lâu, Lâm Nhất không vội trở mặt với đối phương, bèn đáp một câu rồi quay lưng rời đi.

Thái độ của hắn khiến những người khác rất kinh ngạc, đối diện với hai người nắm giữ Tinh Diệu Chi Linh mà không nể mặt, quả nhiên Lâm Nhất ngông cuồng như trong lời đồn.

“Tiểu tử này, cho thể diện mà không cần mà!”

Sau khi cất cục máu của Thần Hỏa Ô, Tống Nhuệ đi tới bên cạnh Thạch Huyên, nhìn theo bóng lưng đối phương đã đi xa, lạnh lùng lên tiếng: “Thạch huynh, huynh sợ hắn vì hắn đã giết mấy tên vô dụng nhóm Liễu Mộ đấy à? Ta và huynh liên minh với nhau làm gì có chỗ cho hắn kiêu căng chứ, đừng nói là lông vũ của Thần Hỏa Ô, chúng ta thậm chí còn có thể bắt hắn ngoan ngoãn giao ra tất cả bảo vật trên người hắn”.

Thạch Huyên cười nham hiểm: “Tiểu tử này hơi kì lạ, ta vẫn chưa rõ tại sao hắn lại còn sống, để cho hắn nhảy nhót thêm vài ngày cũng được, khi nào lấy được bảo vật của Nhật Diệu Tinh Cung rồi xử hắn cũng không muộn... Vô dụng sẽ mãi mãi là vô dụng thôi”.

Hai người vừa nói chuyện vừa đi qua cổng vòm theo dòng người, bước vào cung điện tông môn cao vút kia.

Cung điện rộng lớn có rất nhiều phòng, trong mỗi căn phòng cất chứa không ít bảo bối, chỉ cần vào đều sẽ có thu hoạch, dù xui xẻo lắm cũng tìm được ngọc giản của một số võ học Tạo Hoá, thậm chí còn tìm được rất nhiều đạo binh.

Quả nhiên truyền thừa do Thương Long Thất Tú đại diện này mạnh hơn truyền thừa của những tinh cung khác ở ngoài kia, hoàn toàn không thể so sánh với nhau, một cái trên trời, một cái dưới đất.

Có điều Thạch Huyên và Tống Nhuệ lại không thèm để những bảo vật này vào mắt.

Với yêu cầu của hai người, kể cả võ học Tạo Hoá cao đẳng bình thường họ cũng không quan tâm. Thứ mà họ quan tâm thật sự là bảo vật cấp bậc thánh phẩm, thánh đan thượng cổ, võ học Tạo Hoá cấp Đế Giả, đạo binh siêu phẩm hoặc là những bí

bảo hiếm có khác.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio