"Người tham gia khảo thí, hãy viết cảm ngộ võ đạo trước đó lên ngọc giản. Viết được càng nhiều thì lượt khảo thí này sẽ có thành thích càng cao".
Trong đầu hắn đột nhiên vang lên một giọng nói.
Lâm Nhất giật mình nhìn xung quanh, cảm thấy vô cùng kỳ quái.
Nơi này còn có người tồn tại ư?
"Người tham gia khảo thí, không cần tìm ta. Ta là khí linh của tế đàn thông thiên, ta chống đỡ mảng không gian này, không tồn tại ở đâu cả, cũng không thể tìm ra, hãy nắm bắt thời gian, hoàn thành khảo nghiệm mà bản đại nhân giao cho ngươi".
Lại có giọng nói vang lên, giải đáp những thắc mắc của Lâm Nhất.
Hóa ra là khí linh... tông môn cổ đại này không biết đã diệt bao nhiêu năm rồi thế mà khí linh của tế đàn thông thiên vẫn còn tồn tại.
Advertisement
Lâm Nhất nghĩ nghĩ rồi cầm lấy một miếng ngọc giản dán lên trán.
Từng nét chữ thông qua đại não truyền vào trong ngọc giản trống rỗng, từng chữ từng câu đều là lý giải của hắn về cảm ngộ võ đạo trước đó, viết ra cũng không nhẹ nhàng lắm.
Không bao lâu, miếng ngọc giản trong tay nở rộ ra từng trận quang mang, đã được Lâm Nhất viết kín chỗ.
Sưu!
Ngọc giản hóa thành một mạt lửa, tự động thoát ra khỏi tay Lâm Nhất bay về phía ngọn thánh hỏa.
Advertisement
"Khảo nghiệm ư?"
Trên mặt Lâm Nhất toát lên vẻ tươi cười, cảm giác giống như đang dự thi, ngọc giản chính là bài thi. Như vậy cũng tốt, thế này thì không ai có thể làm giả được.
Ở không gian khác, Mai Tử Họa đã viết đầy một miếng ngọc giản, trên mặt tỏ ra cực kỳ tự tin.
Vung tay một cái ném miếng ngọc giản về phía ngọn thánh hỏa đang bốc cháy.
Ngọc giản vừa bay đến liền ầm ầm nổ tung, hóa thành bụi phấn.
"Chuyện gì vậy?"
Mai Tử Họa ngẩn người, lộ ra thần sắc mông lung, ánh mắt tràn ngập vẻ không hiểu.
"Lí giải sai lầm, người tham gia khảo thí phải tránh tu luyện theo lý giải vừa nãy, bằng không sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, hậu quả khó lường".
"Sai rồi".
Thần sắc cực kỳ tự tin lập tức tỏ ra khó coi, hai hàng lông mày nhíu chặt lại.
Một hồi lâu sau, Mai Tử Họa mới khẽ trầm ngâm, nói: "Xem ra khảo thí ngọc giản này ngoại trừ kiểm tra ngộ tính của võ giả Tiên Thiên ra thì còn là một thủ đoạn kiểm tra của tế đàn thông thiên, không để cho môn hạ đệ tử đi lầm đường. Nhưng miếng ngọc giản này của ta đã nổ tung rồi, có thể đúng được bao nhiêu chứ?"
Rất rõ ràng, nếu như thành tích không đủ tốt thì cuối cùng tế đàn thông thiên chắc chắn sẽ không ban cho võ học truyền thừa tốt nào cả.
Ngộ tính không đủ, có cho cũng lãng phí, thậm chí còn bỏ lỡ đệ tử khác.
Nhất thời, Mai Tử Họa trở nên mặt ủ mày chau.
Những người khác vào trong tế đàn đa số đều như vậy, sắc mặt đều không tốt lắm.
Vốn cho rằng có thể dựa vào thực lực để vào trong tế đàn, ít nhiều sẽ có được một phen tạo hóa, chắc chắn là kỳ ngộ lớn.
Đều tràn đầy lòng tin với bản thân...
Nhưng sau khi vào mới phát hiện ra không đơn giản như vậy, tế đàn thông thiên có trách nhiệm truyền đạo, nó vô cùng nghiêm khắc với khảo nghiệm của người tham gia khảo thí, sẽ không có bất cứ sự tồn tại may mắn nào cả.
Ngộ tính không đủ, thiên phú không đủ, thì đừng nghĩ đến thu hoạch lớn gì hết.
"Thú vị... từ cổ chí kim khảo nghiệm ngộ tính luôn khó lường, không ngờ tông môn viễn cổ lại có cách thức khảo thí chính xác như vậy".
Bạch Lê Hiên đã viết đầy ba mươi miếng ngọc giản, chỉ nổ mất hai miếng, những miếng còn lại hoàn toàn chính xác.
Không giống với căn cốt và võ hồn đều có cấp bậc rõ ràng, ngộ tính là khái niệm có chút mờ ảo. Đã gặp qua là không quên được, thuộc làu làu, những thứ này đều có thể coi là ngộ tính cao, nhưng làm thế nào để lượng hóa vẫn luôn là câu hỏi khó của tông môn.
Đúng vậy, đối với tông môn mà nói thì luôn xem trọng cấp bậc căn cốt và võ hồn của đệ tử hơn. Bởi vì có thể vừa nhìn qua là thấy, là biết tiềm lực của đệ tử này thế nào.
"Khí linh đại nhân, thành tích của ta thế nào?"
Nhìn từng miếng ngọc giản bay về phía thánh hỏa, Bạch Lê Hiên tỏ ra kiêu ngạo, tràn đầy tự tin hỏi.
"Ba sao rưỡi".
"Cao nhất là sao nhiêu?"
"Năm sao".
Bạch Lê Hiên giãn lông mày ra, cao nhất là năm sao, ba sao rưỡi đã là một thành tích cực lớn rồi: "Thành tính này thế nào?"
"Rất tốt, những người tham gia khảo thí lần này một nửa chỉ được một sao, người được hai sao cũng chẳng có mấy", giọng nói không có bất cứ cảm xúc nào của khí linh tế đàn thông thiên lần nữa lên tiếng trả lời.
Nghe vậy khóe miệng Bạch Lê Hiên cong lên, hoàn toàn nằm trong dự kiến của hắn ta.
"Khí linh đại nhân, thành tích của ta là bao nhiêu".
Lâm Nhất không tính kỹ, nhưng đại khái viết chừng khoảng sáu mươi miếng ngọc giản, tất cả đều chính xác, không có ngoại lệ.
Nhưng sau khi hắn hỏi xong mà mãi vẫn không thấy khí linh trả lời.
Không kìm được hỏi lần thứ hai: "Khí linh đại nhân, thành tích của ta là bao nhiêu?"
Một hồi lâu sau mới nghe thấy giọng nói không cảm xúc trả lời: "Sáu sao!"
"Sáu sao?"
Lâm Nhất ngẩn người, bất đắc dĩ cười cười.
Khảo hạch của tông môn viễn cổ đúng là nghiêm khắc, mười sao mà hắn mới miễn cưỡng đạt được sáu sao.
"Vòng khảo nghiệm đầu tiên kết thúc, vòng khảo nghiệm thứ hai bắt đầu, mời những người tham gia khảo thí chuẩn bị".
"Vẫn còn một vòng nữa ư?"
Thần sắc ngưng trọng, Lâm Nhất không nghĩ nhiều, lắng nghe thật cẩn thận.
"Lượt khảo nghiệm này sẽ kiểm tra những võ kỹ mà các thí sinh tu luyện, Mãnh Hổ Quyền độ khó nửa sao, Lưu Phong Kiếm Pháp độ khó một sao, Lôi Âm Kiếm Pháp độ khó hai sao rưỡi, Đạn Chỉ Thần Kiếm độ khó năm sao, Long Hổ Quyền độ khó sáu sao. Xin mời chọn một môn võ kỹ dựa trên cảm ngộ võ đạo vừa nãy rồi tiến hành tu luyện".
Nghe xong những lời khí linh nói, Lâm Nhất mặt tỏ ra bừng tỉnh, đại khái đã hiểu dụng ý của tế đàn thông thiên.
Vòng thứ nhất khảo nghiệm sự tiêu hóa hấp thu của ngươi với cảm ngộ võ đạo, vòng khảo nghiệm thứ hai xem ngươi làm thế nào để biến những cảm ngộ võ đạo này luyện hóa thành chiến lực chân chính.
Sau đó tổng hợp lại điểm số mới là thành tích chính thức của ngươi, nói đơn giản một chút là học đi đôi với hành.
Lâm Nhất suy nghĩ rồi hỏi lại: "Cái gọi là cấp bậc độ khó đó có nghĩa là gì?