Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

chương 362

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Bạch Lê Hiên và Tư Tuyết Y bắt tay nhau rồi!”

“Chẳng lẽ ở chỗ sâu cái nơi mai táng người chết này còn có kỳ ngộ gì?”

“Nơi mai táng này thì chúng ta còn chưa tới, hai tông môn lớn đã quét gần như sạch sẽ rồi, mà họ phát hiện ra gì thì chúng ta cũng không biết!”

“Đi xem một chút!”

Dù là Bạch Lê Hiên luôn sắc bén tùy ý, làm việc phô trương hay Tư Tuyết Y thành thật nội liễm, hành động của họ luôn được mọi người chú ý.

Hai người hợp tác với nhau lập tức thu hút sự chú ý.

Trên tế đàn thông thiên của quảng trường truyền đạo cũng chỉ có mười tám đài sen nên mọi người thu hoạch cũng chỉ hữu hạn mà thôi.

Advertisement

Thêm nữa là lúc này, mọi người cũng cảm giác một cách rõ ràng rằng sự nguy hiểm của nơi mai táng này đã giảm xuống rất nhiều.

Ma khí đáng sợ kinh người trước đó đã mỏng manh đến mức họ có thể làm lơ rồi, điều này càng khiến mọi người tò mò về chỗ sâu bên trong kia.

Vèo vèo vèo!

Nhất thời, đám võ giả Tiên Thiên trên quảng trường ào qua như thủy triều.

Vừa rồi khoảng sân rộng còn có một đám người chen chúc, tức khắc trở nên trống trải. Mấy người theo sát sau lưng hai tông môn, tiến vào chỗ sâu kia.

Advertisement

Ánh mắt Minh Diệp lấp lóe, trong lòng không kiềm chế nổi.

Hết cả buổi rồi hắn ta mới lên tiếng lần nữa: “Lâm huynh đệ, ngươi không muốn vào xem thật à?”

Hắn ta vẫn khá mong đợi là có thể đồng hành với Lâm Nhất, ít nhất thì cũng có thêm một tầng bảo vệ an toàn.

Bên ngoài nơi mai táng này, hắn ta đã được chăm sóc rất nhiều nên có thể cảm nhận sâu sắc tầm quan trọng của Lâm Nhất.

Lâm Nhất liếc Minh Diệp một cái, thản nhiên nói: “Minh huynh, chẳng lẽ ngươi không nhìn ra Bạch Lê Hiên này đang cố ý đi chung với Tư Tuyết Y trước mặt mọi người!”

Minh Diệp hơi sửng sốt, hắn ta lập tức thở dài: “Tất nhiên là ta nhìn ra, nhưng ta cũng chỉ cho là hắn đang tìm đá kê chân thôi”.

Nếu Bạch Lê Hiên thực sự có thể đảm bảo bản thân xông được vào mộ cung thì chắc chắn sẽ không mong có nhiều người theo sau lưng ăn hôi như vậy.

Ít nhất thì hắn ta cũng sẽ tìm một nơi vắng vẻ để hợp tác với Tư Tuyết Y sau khi ra khỏi quảng trường truyền đạo.

Hành động lộ liễu như vậy hiển nhiên là đang cố ý, đơn giản là chỉ muốn vài tên chết thay thôi.

Lâm Nhất khẽ thở dài: “Vậy tiếp nhé, với thực lực Bạch Lê Hiên, hắn ta còn dùng mấy trò vặt này thì ta đoán rằng trong mộ cung có nguy hiểm, rất có thể là nó còn đáng sợ hơn cả sự tưởng tượng của ngươi!”

Dù hai người chưa thấy Bạch Lê Hiên ra tay nhưng hắn ta có thể lưu lại kiếm khí trong cơ thể yêu thú để làm bị thương đối thủ.

Thủ đoạn cỡ đó đáng sợ cỡ nào thì càng không cần phải nói.

Sắc mặt Minh Diệp trầm xuống, lời của Lâm Nhất nói thật sự đã làm hắn ta cảm thấy căng thẳng.

“Lâm huynh đệ, đừng nói ngươi định đấu một trận với Bạch Lê Hiên thật nhé?”, Minh Diệp nhìn Lâm Nhất, chưa từ bỏ ý định mà hỏi một câu.

Lâm Nhất trầm ngâm: “Kiếm ý trên người hắn ta, ngươi không cảm nhận được thì ta không thể nào giải thích rõ ràng cho ngươi hiểu. Nếu không cần thiết thì không nên đắc tội quá sâu với loại người này”.

Từ chối giao kinh thư cũng xem như đã đắc tội đối phương rồi.

Nói đến cùng, nếu không đến tình trạng không chết không ngừng, Bạch Lê Hiên sẽ không ra tay với hắn.

Nhưng nếu đụng tới kho tàng trong mộ cung, chuyện này thì khó mà nói...

“Ta cáo từ trước!”

Lâm Nhất biết Minh Diệp sẽ không ngừng tay nên hắn chắp tay cáo từ trước.

Nhìn theo bóng lưng Lâm Nhất đi xa, vẻ mặt Minh Diệp có chút âm u giống như khó dò.

“Thằng nhóc này đúng là quyết đoán, không tham lam, không liều lĩnh, có sự sắc bén, biết nhẫn nhịn... Thiếu chủ, người định làm thế nào?”

Ông lão áo xám khẽ thở dài, trong lời nói về Lâm Nhất có chút kính trọng.

Minh Diệp trầm giọng: “Ta không giống hắn là có được kỳ ngộ lớn như thế ở tế đàn thông thiên, giờ mà từ bỏ, chẳng lẽ muốn ta chờ thêm mười năm à?”

...

Nửa canh giờ sau.

Ma khí mỏng manh bao phủ nơi mai táng người chết.

Vừa ra khỏi quảng trường truyền đạo, Lâm Nhất đã nghe được một tiếng nổ banh trời.

Tiếng nổ đinh tai nhức óc truyền ra cả quảng trường mà vẫn khiến lòng người hãi hùng

Sóng âm xua tan ma khí, trong giây phút Lâm Nhất xoay thân, tóc trên trán hắn tung bay.

Ngay sau đó, một tiếng thú rống như xuyên qua thời không vang lên, sau đó, một luồng yêu sát khí gần như ngưng tụ thành thực thể phóng thẳng lên trời.

Lâm Nhất như suy tư gì đó, sau khi di chuyển vài cái, hắn nhảy lên một gò núi.

Mắt trông về nơi xa, hắn có thể nhìn thấy lờ mờ một bức tượng yêu thú cổ xưa đang nhanh chóng tróc ra.

Yêu sát khí khủng khiếp bắt nguồn từ trên bức tượng kia, còn có thể nhìn thấy vài bóng người lờ mờ chung quanh.

Khoảng cách như thế đã là cực hạn đối với Lâm Nhất dù hắn mở Nhãn khiếu.

“Chỉ con yêu thú viễn cổ này thôi, không biết phải chết bao nhiêu người, mà hình như không phải chỉ có mỗi bức tượng yêu thú này”.

Lâm Nhất thu ánh mắt, hơi thở dài.

Nghĩ tới mấy bức tượng điêu khắc bằng đá kia, đó đều là thủ đoạn quỷ thần khó lường của tông môn viễn cổ, trực tiếp phong ấn yêu thú viễn cổ vào trong mộ cung để thủ vệ.

Vèo!

Lâm Nhất nhẹ nhàng nhảy lên thì cũng dễ dàng nhảy xuống.

Yêu thú viễn cổ đáng sợ cỡ nào thì cũng chẳng phải điều mà hắn nên quan tâm, có Bạch Lê Hiên và Tư Tuyết Y đối phó rồi.

Hiện tại, hắn chỉ cần nhàn nhã ổn định rời khỏi nơi mai táng này là được.

Còn về bảo tàng trong mộ cung, Lâm Nhất không tin có ai mang ra được.

Ầm ầm!

Chưa đi được mấy bước, phía sau hắn lại truyền ra tiếng nổ kinh trời, còn có từng tiếng rống giận của yêu thú hết đợt này tới đợt khác.

Đã đánh nhau rồi sao?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio