Huyết Long Mã dẫn theo cả một đàn liệt mã, cuồn cuộn bụi bay đầy trời, oai phong hùng dũng kéo tới.
Bất cứ yêu thú nào trong Thanh Dương Giới đều có huyết mạch cổ xưa, đàn liệt mã đang phi nhanh tới này cũng không ngoại lệ.
Ầm ầm ầm!
Hàng ngàn con liệt mã một giây trước còn ở cuối tầm nhìn, chớp mắt đã lao về phía Lâm Nhất.
Trong màn bụi trần cuồn cuộn, hàng ngàn con tuấn mã khí huyết sôi trào, xao động không ngớt, phảng nhất như có thể san bằng núi cao biển lớn vậy.
Rống!
Tiếng rống gầm khiến máu huyết người ta bành trướng, khí huyết không yên, tim đập thình thịch.
Advertisement
Dưới dạng tình huống này, cho dù có bay lên không trung cũng e sẽ bị đàn liệt mã này ngang ngược gào thét mà rơi xuống.
Căn cơ chỉ hơi không ổn định sẽ bị chấn cho khí huyết đảo nghịch, linh nguyên hỗn loạn ngay tại chỗ.
Lâm Nhất nhắm hai mắt lại, không dám nhìn qua.
Xôn xao!
Huyết Long Mã rống lên vài tiếng, cả đàn ngựa lập tức bao phủ lấy hắn, lướt thoáng qua người hắn. Giống như những bia đá dựng đứng lên, Lâm Nhất không chịu bất cứ ảnh hưởng nào
Advertisement
Đợi đến khi hắn mở hai mắt ra, tim đập thình thịch liên hồi, bên tai vẫn còn tiếng vó ngựa ong ong.
Quay đầu lại nhìn, đám cường giả Tiên Thiên truy sát không tha đó rõ ràng đang vô cùng chấn động.
Bùm!
Vì chạy như điên nên không ít người lúc này bị hất bay, ngay sau đó bị giẫm thành thịt nát xương tan.
Cộc cộc cộc!
Tuấn mã có huyết mạch viễn cổ, vó ngựa giẫm xuống đâu chỉ vạn cân, một khi bị đánh bay sẽ rơi vào hỗn loạn, e rằng sẽ mất mạng trong nháy mắt.
Nhất thời, âm thanh kinh hoảng không dứt bên tai.
"Đàn ngựa này điên rồi, mau rút nhanh!"
"Chân của ta, chân của ta gãy rồi..."
"Đáng chết, rốt cuộc chúng từ đâu chui ra vậy".
Đệ tử của Lăng Tiêu Kiếm Các cũng tỏ ra hoảng loạn không thôi, trong lúc hỗn loạn chỉ biết cố gắng bảo vệ chính mình.
"Đệ tử Lăng Tiêu Kiếm Các ở đâu?"
Bạch Lê Hiên thản nhiên gào lên một câu, trong tay hắn ra nở ra một đoàn quang mang như u tuyền, ngưng tụ thành một thanh trường kiếm đầy vẻ cổ xưa, hàn quang bốn phía.
U Ảnh kiếm?
Hắn ta đã tế ra võ hồn rồi...
Võ hồn chính là thủ đoạn cuối cùng của võ giả, không đến khoảnh khắc cuối cùng thì không ai tế ra cả.
Ai có thể ngờ được, trong Thanh Dương Giới này, Bạch Lê Hiên gần như vô địch lại phải tế ra võ hồn của mình.
"Có!"
Xuất ra một kiếm, đệ tử Lăng Tiêu Kiếm Các lập tức phá không lao đến, lần lượt đến bên cạnh Bạch Lê Hiên.
"Kết trận".
Thản nhiên nhả ra hai chữ, vẻ mặt Bạch Lê Hiên không chút cảm xúc, kiếm thế trên người hơn mười đệ tử Lăng Tiêu Kiếm Các ầm ầm liên kết với nhau.
Từ xa nhìn lại giống như một đạo u quang bắn lên trên từ trong đàn ngựa.
Thình thịch!
Quang ảnh trùng điệp, kiếm quang dao động, từng con tuấn mã bị trảm tứ phân ngũ liệt ngay tại trận.
Sau nửa tuần hương, hơn mười người dưới sự dẫn dắt của Bạch Lê Hiên đã giết được ra ngoài.
Chỉ là phóng mắt nhìn lại, làm gì còn bóng dáng của Lâm Nhất và nữ tử áo đỏ nữa, sớm đã mất tăm mất tích rồi.
"Đáng ghét, để hai người đó chạy mất rồi".
"Sư huynh, không tìm thấy người nữa".
Khổ sở giết ra ngoài lại có kết quả như vậy, vẻ mặt đám người đều toát lên sự không cam lòng.
"Có thấy Tư Tuyết Y không?", Bạch Lê Hiên nhìn xung quanh, đột nhiên hỏi.
"Không thấy... lúc sư huynh và tên tiểu tử đó giao thủ, hắn ta không biết đã chạy đi đâu rồi".
"Hừ, tên này cũng chẳng phải hạng tốt đẹp gì!"
Bạch Lê Hiên hừ lạnh một tiếng, nếu như lúc đó đối phương cũng ra tay thì Lâm Nhất căn bản không có cơ hội cứu ả yêu nữ đó đi.
Trên cánh đồng hoang vu tĩnh mịch, Lâm Nhất mệt đến mức gần hạ đường huyết, hắn nhìn xung quanh không một bóng người mới không khỏi thở phào nhẹ nhõm, có lẽ an toàn rồi.
Cúi xuống nhìn thiếu nữ trong lòng, vừa đúng lúc bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt đen láy như bảo thạch của đối phương sâu thẳm như sao trời vậy, dường như có ma lực khiến người khác bị hút vào.
Ở khoảng cách gần như thế này, Lâm Nhất đỏ mặt, ngẩng đầu lên nói: "Cô có thể tự mình đi rồi".
"Ta rất nặng sao?"
Ai biết được nữ tử áo đỏ lại tỏ ra tủi thân nhìn Lâm Nhất, giọng nói hơi chút hờn dỗi, bộ dạng khiến cho người ta không đành lòng.
Lâm Nhất ngượng ngùng cười nói: "Không phải, ta..."
Phốc!
Còn chưa nói xong, khóe miệng Lâm Nhất đã trào ra vết máu, cơ thể trở nên hơi lảo đảo lắc lư.
Nữ tử áo đỏ biến sắc, buông hai tay ôm cổ hắn ra rồi nhẹ nhàng nhảy xuống.
Lâm Nhất quỳ một gối xuống đất, sắc mặt hơi tái đi, có vẻ thở khó nhọc.
Nữ tử áo tỏ quay đầu lại nhìn mới phát hiện ra bên dưới hộp kiếm sau lưng Lâm Nhất đều là vết thương do kiếm chém.
Máu tươi và áo của hắn đã dính vào nhau, thấm sâu vào trong máu thịt, nhìn trông vô cùng ghê người.
Nữ tử lập tức thu lại vẻ trêu đùa trên gương mặt, sau khi kiểm tra một lượt liền lấy tay che miệng, có vẻ vô cùng kinh ngạc.
"Người vốn đã có thương tích trên người..."
Lúc tranh đoạt đài sen trước đó, Lâm Nhất trông có vẻ vô địch, nháy mắt đã dùng Đạn Chỉ Thần Kiếm và Lôi Âm Kiếm Pháp đại sát tứ phương.