Ngựa Huyết Long nhe răng cười, vẻ mặt đáng thương vì tiếc của thoáng cái bay biến đâu mất, giờ trông nó vô cùng đắc ý. Nó chít chít liên hồi, cộng thêm bốn chi không ngừng khua lên, thông qua đó, Lâm Nhất cũng đại khái hiểu ra.
Ngày đó, trận huyết chiến tại Thánh Đàn, túi trữ vật của mười hai tên Chiến Tướng, kể cả Chiến Tướng đứng đầu, đều bị nó cuỗm đi ngay trước mắt Giới Tử.
Ngoài ra, còn có một ít bảo vật mà nó tìm được trong bí cảnh, phần còn lại chính là mấy cái túi trữ vật mà Lâm Nhất chướng mắt, tất cả đều bị nó cẩn thận “thu dọn”.
Đừng thấy mấy cái túi… trữ vật này không có nhiều tài sản phong phú như túi trữ vật của Chiến Tướng mà khinh thường, chân muỗi cũng là thịt, góp gió sẽ thành bão, tổng thu hoạch từ chúng cũng là một con số rất khoa trương.
Ngựa Huyết Long bày ra dáng vẻ thượng đẳng, nó nhìn về phía Lâm Nhất, đôi mắt mèo láo liên lộ rõ ý cười, cứ như đang nói với hắn rằng: Giờ thì biết sự lợi hại của ta rồi chứ?!
“Lợi hại, lợi hại, giờ cũng là của ta rồi!”
Lâm Nhất nhoẻn miệng cười, kế đó, hắn thu hết số đan Tinh Thần kia, mấy thứ này đều có chỗ cần dùng.
Thoáng cái, ngựa Huyết Long hết cười nổi, mặt nó biến thành khuôn mặt khổ qua, nó ôm vào ngực một đống lớn, nhìn Lâm Nhất bằng ánh mắt đáng thương.
“Không được à? Vừa nãy chúng ta đã chạm nắm đấm đấy!”
Lâm Nhất cảm thấy rất tội nghiệp cho nó, sau đó, hắn thu toàn bộ số đan Tinh Thần trong mà nó ôm trong ngực vào túi trữ vật của mình.
"Ngoan".
Lâm Nhất sờ đầu nó, rồi tiếp tục mở cái túi trữ vật thứ hai ra, trải qua lần rung động vừa rồi, hắn cũng rất tò mò về cái túi trữ vật này.
Xoạt!
Một đống lớn kỳ hoa dị thảo và linh quả xếp chồng lên nhau, thấp nhất đều là dược linh có hơn ngàn năm, toàn bộ đều là thiên tài địa bảo. Có nhiều loại dược liệu cực kỳ quý hiếm, với hiểu biết của Lâm Nhất cũng không thể nhận ra được, chỉ có thể suy đoán đại khái.
Ngoại trừ thiên tài địa bảo, số còn lại chính là đan dược.
Có thể thấy được, ba cái túi trữ vật này đều là kho tàng quý giá của ngựa Huyết Long, không phải đan dược thánh phẩm thì không có tư cách được đặt vào đó.
“Đây là đan Huyết Diễm, là thánh dược bổ sung khí huyết, tuy không quá quý hiếm nhưng lại có hiệu quả đối với ta, vừa khéo Thiên Niên Hỏa đã uống hết, không cách nào tiếp tục tu luyện Nhật Nguyệt Thần Quyền…”
“Đây là đan Thuần Dương, đây là đan Bích Thủy, đây là viên Thủy Vân, ối, đây là…”
Lâm Nhất từng tu luyện linh văn, cũng từng luyện chế đan dược, hắn gần như biết được hầu hết các loại đan dược có trong Dược Điển. Từng lọ đan dược thánh phẩm không ngừng vụt qua tay hắn, tuy nhiên, bình ngọc trước mắt lại khiến Lâm Nhất bối rối.
Đó là một cái bình bằng pha lê màu tím trong suốt, trông rất xinh xắn, kích cỡ độ khoảng nửa ngón tay.
Bên trong đựng một giọt chất lỏng tinh khiết màu bạc, tỏa ra ánh sáng chói mắt. Lúc Lâm Nhất cầm nó trên tay, bảo cốt Thương Long trước ngực có hơi run lên.
"Đây là cái gì?"
Tim Lâm Nhất đập thình thịch, đây là lần đầu tiên bảo cốt Thương Long xuất hiện tình trạng như vậy, trước nay chưa từng có.
Hắn dò hỏi ngựa Huyết Long, nhưng nó cũng không nói rõ được. Nó bảo hình như thứ này thu được trong truyền thừa của một di tích nào đó. Xung quanh cái bình này có rất nhiều thi cốt của yêu thú, mà số thi cốt kia đều lưu lại một ít long uy.
“Chân Long Thánh Dịch!”
Lâm Nhất đột nhiên nghĩ đến một thứ.
Đây là một loại tài nguyên cực kỳ quý hiếm, nó không phải đan dược, mà được cô đọng từ huyết mạch của Chân Long.
Đương nhiên, trên thế gian đã không còn Chân Long, thứ này được cô đọng từ huyết mạch long tộc của yêu thú, hoặc từ quả Long Huyết, hay thực vật Long Huyết.
Nó cực kỳ quý hiếm, hơn nữa việc luyện chế thứ này cũng vô cùng rắc rối.
Đáng tiếc chỉ có một giọt, quá ít.
Lâm Nhất nắm chặt cái lọ màu tím kia, trong mắt hắn lóe lên tia khác thường, nếu như có thêm vài giọt thì có lẽ Thương Long Thánh Thiên Quyết sẽ có tiến bộ đáng kể. Đồng thời, có thể mở ra một chút bảo tàng ẩn trong bảo cốt Thương Long, từ đó khiến thực lực nhảy vọt lên một bước.