Nguyệt Vi Vi mặc một bộ đồ bằng tơ trắng, dung nhan tuyệt sắc khuynh thành đã mất đi vâng sáng phong hoa tuyệt đại của ngày xưa, và cũng không còn sự quyến rũ như mọi ngày, một nụ cười, một cái nhăn mày có thể khiến lòng người rung động, lại càng không còn sự tuyệt mỹ đến kinh tâm động phách khiến người khác không dám nhìn nhiều thêm một chút.
Nhưng lúc này đây, ánh mắt nàng ta vô cùng trong trẻo, khi nhìn về phía Lâm Nhất, đôi mắt kia tựa như bảo thạch phát sáng, không nhiễm một chút bụi trần.
“Đi thôi!” Lâm Nhất cùng nàng ta dẫn theo ngựa Huyết Long bước vào cấm khu.
Sương mù bao phủ, gió lạnh rít gào, tiếng kêu r3n không ngớt khiến lòng người rối loạn, có thể dễ dàng đánh sụp tâm trí con người.
Lâm Nhất vốn là người kiên định, nên cũng không bị ảnh hưởng quá nhiều.
Đột nhiên, một suy nghĩ quái lạ lóe lên trong đầu hắn, ngày đó, Vũ Hạo Thiên lên trời không được, xuống đất chẳng xong, vì thế bị hắn ép phải tiến vào Cấm khu chịu chết, hôm nay, hẳn cũng bị người dồn đến bước đường cùng, phải tiến vào đây, chỉ cần một chút sơ sẩy ät phải chết...
Từ nơi tăm tối, nhân quả luân hồi dường như vẫn luôn tồn tại.
Tuy nhiên, loại suy nghĩ này đã bị kiếm tâm của Lâm Nhất phá hủy trong nháy mắt. Hắn là một kiếm khách, không tin nhân quả, càng không tin vào mệnh,
hắn chỉ tin kiếm trong tay mình.
Vũ Hạo Thiên chết chưa hết tội, dù là trăm lần hay ngàn lần, hắn cũng sẽ không hối hận bởi quyết định của mình.
Nửa canh giờ sau, bên ngoài cấm khu không chỉ có nhóm người giới tử Thần U, mà những người khác cũng đều dừng bước, không tiếp tục tiến về phía trước.
Sắc mặt mọi người lộ rõ sự nghiêm trọng, còn Tam đại Giới Tử thì sắc mặt trông rất khó coi. Lâm Vân đã nói rất rõ, dù có chết thì hắn cũng sẽ không chết
trong tay Tam đại Giới Tử.
Nhưng nếu không cách nào tự tay gi ết chết Lâm Nhất, thì một cái tát trong thành Phong Lăng kia sẽ vĩnh viễn là cái gai trong lòng giới tử Thần U.
“Hắn thật sự tiến vào Cấm khu”.
“Giới tử Hoàng Đồ đã nói đúng, Lâm Nhất thật sự ép bản thân vào đường cùng, Hắc mã tuyệt thế này chú định chỉ là một ngôi sao chợt lóe mà thôi!”
"Đáng tiếc". Nhiều người lộ vẻ tiếc hận, ở thành Phong Lăng, bọn họ đã chứng kiến phong thái vô địch của Lâm Nhất, vì thế cực kỳ mong chờ biểu hiện của hắn tại
trận chung kết.
Rất có thể hắn sẽ quét ngang quần hùng, lực áp mười phương chiến giới, tiến thẳng một mạch lên vị trí đầu bảng.
Nhưng nào ngờ một thiếu niên phong hoa tuyệt đại như thế vẫn không thẳng nổi nội tình của chiến giới, chung quy cũng chỉ là thiếu niên.
"Ah! Ahl Ahl"
Đúng lúc này, có tiếng kêu gào thê thảm liên tiếp vọng đến từ trong cấm khu, âm thanh kia khiến người nghe sởn cả gai ốc.
Đó là tùy tùng của đám giới tử Thần U bị ép tiến vào cấm khu để tìm kiếm tung tích Lâm Nhất.
Nhưng bây giờ, cả đám đều đang kêu la thảm thiết.
'Trong sương mù, có vào bóng người chạy ra, nhưng còn chưa kịp nói gì thì cơ bắp toàn thân bọn họ nhanh chóng khô quất, trước ánh mắt trợn trừng của mọi người, cả bọn hóa thành thây khô.
Mọi người hít một ngụm khí lạnh, có cảm giác sống lưng lạnh toát, việc này quả thật đáng sợi
“Cấm khu này có thể cắn nuốt sinh cơ...”
Giới tử Huyền Long tái mặt, hắn ta xem xét thi thể của đám tùy tùng, run giọng nói: “Cả cấm khu dường như là một sinh mệnh sống, bất kể sinh linh nào bước vào đó cũng đều bị cắn nuốt!”
Kết luận của hắn ta khiến mọi người sởn hết cả gai ốc, trái tim đập thình thịch trong lồ ng ngực.
Rốt cuộc đây là cấm khu gì mà quái đản như thế!? Âm ầm!
Ngay khi mọi người còn đang kinh ngạc, chưa biết như thế nào thì toàn bộ 'Thương Long cấm giới bất chợt rung lắc, không gian xuất hiện những vết nứt nhỏ.
“Lối vào sắp tan biến rồi, mọi người đi maul”
Đây là dấu hiệu lối vào sắp sụp đổ, vốn mọi người đã sinh lòng sợ hãi nên cũng không dám nán lại.
“Đi
Giới tử Hoàng Đồ không chút cảm xúc, mạnh mẽ ra tay trấn áp Bùi Tuyết, sau đó mang theo nàng ta nhanh chóng viễn độn, xông ra phía trước nhất.
Tạch tạch tạch!
Ngay lập tức, vết nứt kia bắt đầu lan nhanh một cách đáng sợ, sắc mặt giới tử Thần U ngày càng âm u, mãi một lúc lâu sau, hắn ta mới trầm giọng nói: “Đi, sau khi rời khỏi đây, đánh nát cổng vào! Dù tên sâu kiến kia có may mắn không chết thì cũng đừng hòng rời khỏi đây!”
Quảng trường Thần Điện, ngọn lửa trên Thánh Đài ngàn trượng từ từ lụi tàn.
Cánh cổng ánh sáng trong ngọn lửa đã trở nên mờ nhạt tự lục nào, một khi cánh cổng tiến vào Thương Long cấm giới đóng lại, có nghĩa là tất cả những người còn nán lại trong cấm giới sẽ bị vây chết.
Giới tử Thần U híp mắt, ánh mắt hắn ta lóe lên tia sắc bén, vẻ mặt vẫn âm trầm khó đoán như trước.
“Công tử, Lâm Nhất tiến vào cấm khu ắt phải chết. Sự tích của hắn trên Thiên Lộ xem như dừng lại tại đây, sự hiện hữu của hắn sẽ không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì đối với ngươi nữa”, có tôi tớ chiến giới khẽ nói.
Giới tử Thần U nhíu mày, lẩm bẩm: “Hắn mang trên người bảo cốt Thương Long, ta nghi ngờ cấm khu kia chưa chắc có thể vây chết được hắn”.
Giới tử Huyền Long cười khẩy, nói: “Thì đã sao? Dù hắn có may mắn ra khỏi cấm khu thì cũng không cách nào rời khỏi Thương Long cấm giới, cuối cùng vẫn chỉ có một chữ chết. Huống chỉ, cấm khu kia cực kỳ kh ủng bố, nếu hắn mất phương hướng ở nơi sâu thì dù có mang bảo cốt Thương Long trên người cũng không được chết toàn thây”.
'Thấy Lâm Nhất bị như vậy, giới tử Thiên Càn cảm thấy tâm trạng rất tốt, coi như xả được cơn giận, cả người trở nên nhẹ nhõm, suy nghĩ cũng thấu triệt.
Hắn ta nhìn về phía giới tử Thần U, trong lòng hiểu rõ tên này quan tâm là sống chết của Nguyệt Vi Vi, chớ Lâm Nhất chết hay sống vốn không đáng để tâm. Đáng tiếc, nữ nhân kia nặng tình với Lâm Nhất, dù biết là cấm khu cũng đồng ý đi cùng hắn.
Đối với giới tử Thần U, dù Lâm Nhất có bị vây chết trong đó thì Nguyệt Vĩ Vi sẽ mãi mãi trở thành cái gai trong lòng hẳn ta.
Hắn ta tự cho mình siêu phàm, với ngạo khí của hắn ta vậy mà về phương diện nữ nhân lại bại bởi một nhân tài kiệt xuất đến từ hạ giới, lửa giận cùng không cam lòng chắc chắn không thể hóa giải trong thời gian ngắn được.
“Lâm Nhất đã chết!”