Một khúc Can Tràng Đoạn, chân trời tìm đâu được tri âm. Một khúc Hoa Lê Tàn, chỉ có bông hồng đỏ trong tuyết. Một khúc Hồng Nhan Tiếu, việc xưa nào đáng nhắc lại. Một khúc Luân Hồi Khổ, kiếp này gặp lại nàng nơi nào.
Một khúc Loạn Giang Sơn, thanh kiếm này sinh ra đã không tầm thường. Mây trôi chẳng theo ý ta, nháy mắt đã một vạn năm!
Giữa chốn non cao lơ lửng, núi rừng mênh mông, Lâm Nhất liên tục thổi lên năm khúc nhạc. Mỗi khúc đều không theo cung bậc nhất định, chỉ tuỳ theo cảm xúc trong lòng, tuỳ ý mà thổi.
Tất cả hỉ nộ ái ố, vui buồn hợp tan, nhiệt huyết và ôn nhu trong lòng hắn, đều hoà quyện vào năm khúc nhạc ấy. Tiếng tiêu vang vọng giữa đất trời, giữa rừng sâu, lay động tâm can, rực rỡ toả sáng.
Mỗi khúc đều là chân tình của hẳn. Khúc đầu tiên là nỗi cô độc, tịch mịch, là những thống khổ, dày vò bị kìm nén trên con đường Thông Thiên.
Khúc thứ hai dành cho Hân Nghiên sư tỷ, khúc thứ ba dành cho Nguyệt Vi Vị, khúc thứ tư hắn dành cho Tô Hàm Nguyệt.
Ba người con gái quan trọng nhất trong cuộc đời hắn, mỗi người đều có vị trí không thể thay thế. Đa phần, con người ta chỉ biết trân trọng sau khi đã mất đi.
Thuở ấy nào hiểu, nhưng cảm xúc ấy lại như rượu ủ càng lâu càng nồng, càng để lâu, vết thương càng sâu.
Như Hân Nghiên sư tỷ, đến giờ hắn mới bàng hoàng nhận ra, thì ra sư tỷ chiếm một vị trí quan trọng đến nhường ấy trong lòng mình.
Như Nguyệt Vị Vĩ, hắn nhìn cây tiêu ngọc trên tay, lập tức hiện lên hình ảnh cô gái áo đỏ bên bờ sông, dưới tán rừng phong, ngoảnh đầu mỉm cười.
Lần đầu gặp gỡ dưới lá đỏ bên sông dưới ánh trăng, nụ cười của người đẹp khiến ta say đắm cả đời. Từ đó tơ tình khó dứt, chuyện xưa nào dám nhớ lại từ đầu.
Lâm Nhất nhìn cây tiêu ngọc trên tay, ánh mắt thất thần.
Khúc thứ tư hắn dành cho Tô Hàm Nguyệt, người yêu trải qua hai thế giới cùng hắn. Hắn là Lâm Nhất của địa cầu, cũng là Kiếm Nô Lâm Nhất, nhưng Lâm Nhất của địa cầu đã không còn, Kiếm Nô Lâm Nhất cũng không còn.
Một đời hai kiếp luân hồi khổ ải, kiếp này gặp lại cố nhân nơi đâu.
Một câu “tạm biệt Côn Luân”, Lâm Nhất trên con đường Thông Thiên thập tử nhất sinh, chỉ mong khi lên đến đỉnh có thể đặt chân đến Côn Luân. Nhưng gặp lại nơi đâu? Ngày nào mới có thể gặp lại?
Khổ ải luân hồi, sao sánh bằng một chữ tình!
Khúc nhạc cuối cùng, hắn dành cho thanh kiếm Táng Hoa trong tay, cũng là dành cho chính mình. Ta chẳng phải vật trong ao, thanh kiếm này sinh ra đã phi phàm.
Chủ nhân núi Thánh Kiếm ngạo nghễ cất cao tiếng hát, mây trôi chẳng theo ý ta, nháy mắt đã một vạn năm!
Lâm Nhất cũng vậy, thanh kiếm trong tay hắn, sao có thể bị vây khốn dưới đám mây trôi, ắt có ngày bay lên trời cao.
Giữa rừng núi, vô số kiếm ý kết thành những bông hoa băng tuyết, phủ kín hư không, nhìn thoáng qua như muôn ngàn tỉnh tú, trải dài vô tận.
Dưới màn đêm, cảnh đẹp như vậy, khiến người ta ngắm nhìn đến xuất thần.
“Lấy tiêu ngự kiếm, thì ra là thế.”
Lâm Nhất khẽ lẩm bẩm, giờ khắc này hăn đã hoàn toàn hiểu ra, chân lý của việc dùng tiêu điều khiển kiếm, chính là một chữ tình.
Giữa mi tâm của hắn có dòng nhiệt lưu chuyển động, Lâm Nhất nhắm mắt cảm nhận, cảm thấy nơi mi tâm có kiếm ý cuồn cuộn tích tụ, muốn phá vỡ thứ gì đó, nhưng lại mãi không thể thoát ra.
“Kiếm ý tứ phẩm, có liên quan đến chuyện này sao?”
Lâm Nhất sờ lên mi tâm, trầm ngâm suy nghĩ. Đây không phải lần đầu tiên, trước đây mỗi khi kiếm ý tinh tiến, mi tâm đều có dị động như vậy.
“Hoá ra tiếng tiêu cũng có thể giúp ta tăng tiến kiếm ý.” Lâm Nhất thầm nghĩ: “Như vậy thì luyện tiêu quả thực cũng là luyện kiếm.”
“Thật mong chờ, kiếm ý trên trời cao này, rốt cuộc có thể toả sáng rực rỡ đến mức nào trong tay ta.
Vù!!
Lâm Nhất vung tay lên, những đóa hoa kiếm ý điểm xuyết giữa rừng núi, tựa như đèn Khổng Minh bay lên không trung từ đỉnh núi.
Thật đẹp, khiến người ta say mê lưu luyến.
“Kiếm ý tứ phẩm, e rằng cũng sẽ đẹp như vậy nhỉ?” Lâm Nhất khẽ lẩm bẩm.
Cheng! Cheng! Cheng!
Ngay lúc Lâm Nhất chuẩn bị rời đi, giữa một trăm lẻ tám ngọn núi lơ lửng xung quanh núi Thánh Kiếm, bỗng vang lên tiếng đàn du dương, cao vút. Tiếng đàn hoà quyện giữa những đỉnh núi mây phủ, tựa như tiên âm du dương, lập tức. chạm đến tâm can người nghe.
“Tiếng đàn thật cao minh!”
Lâm Nhất thầm kinh ngạc, chủ nhân của tiếng đàn này, e rằng còn cao minh hơn người áo xanh trong núi Thánh Kiếm trước đó gấp nhiều lần.
Hắn nghe đến say mê, không khỏi bay lên không trung, lần theo tiếng đàn giữa tầng mây.
Sau khi tới gần, Lâm Nhất dang rộng hai tay, mây mù như từng lớp màn che, lần lượt mở ra trước mắt hắn.
Đợi đến khi mây tan sương tạnh, trong tầm mắt Lâm Nhất hiện ra người đang gảy đàn, giữa đình viện trên đỉnh núi. Có một nữ tử, đang ngồi trong đình gảy đàn, mười ngón tay trắng nõn như tuyết, không ngừng lướt trên dây đàn.
Đẹp quá!
Chỉ riêng đôi bàn tay này cũng đủ để khẳng định chủ nhân của nó ät hẳn là một tuyệt thế giai nhân.
Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn lên, trong mắt lập tức lóe lên vẻ kinh ngạc, là nàng!
Nữ tử ấy mặc một thân đồ trắng, đầu đội đấu lạp lụa trắng, thấp thoáng sau lớp lụa mỏng là dung nhan tuyệt mỹ ẩn hiện.
Nhưng nhìn kỹ, lại cách một tầng sương mờ, không thể nhìn rõ dung mạo.
Lâm Nhất tin chắc, nàng chính là nữ tử thần bí ở điện Phi Vân bảy ngày. trước, người áo trắng âm thầm nhìn mình chằm chằm.
Lâm Nhất không để lộ chút động tĩnh, lặng lẽ tiến lại gần, ẩn mình trong mây mù quan sát.
Rắc!
Tiếng đàn trong tay nữ tử áo trắng đột nhiên dừng lại, thì ra là một dây đàn bị đứt. Nàng ta thong thả nói: “Lâm công tử, đã đến rồi thì không cần trốn tránh nữa, ta vốn đang đợi ngươi.”
Bị phát hiện, Lâm Nhất cười ngại ngùng, bước ra khỏi đám mây mù.
Hắn đi đến vách núi, đến bên đình viện, phát hiện trên bàn đã bày sẵn năm chén rượu, trong chén đều đã rót đầy rượu.
“Gô nương đang đợi ta ư?”
Lâm Nhất tò mò hỏi.
Nữ tử áo trắng mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Ta đã nhiều năm không gảy đàn, đêm nay nghe được năm khúc tiêu của Lâm công tử, cảm xúc dâng trào, lòng có chút xao động. Bèn muốn ôn lại chuyện cũ, muốn mời công tử đến đây, khiến
Lâm công tử chê cười rồi.”
“Lâm công tử...” Lâm Nhất lặp lại một câu, cười nói: “Cô nương biết họ của †a, xem ra hôm đó quả thực là cô nương rồi.”