Tiểu Băng Phượng ngồi bệt dưới đất khóc lóc thảm thiết, thật sự khác xa với phong thái thường ngày của nàng ta, Lâm Nhất muốn an ủi một chút, nhưng vẫn không nhịn được mà nở nụ cười.
“Được rồi, đừng khóc nữa, ta đưa ngươi đi rửa mặt."
Lâm Nhất dịu dàng nói, mỉm cười an ủi.
“Hu hu hu, bản đế không rửa, bản đế không sống nữa, ngươi lại dám nói ta là yêu quái! Hu hu hu... Bản đế không sống nữa.” Tiểu Băng Phượng nghe Lâm Nhất khuyên nhủ, ngược lại càng khóc càng thương tâm, nằm lăn ra đất không
chịu đi, hai chân còn thỉnh thoảng đạp loạn xạ.
Thấy nhóc con này nổi giận, nhất quyết không chịu dậy, Lâm Nhất cười cười, bất đắc dĩ phải bế nàng ta lên.
Vốn tưởng nàng ta sẽ vùng vẫy kịch liệt, ai ngờ Lâm Nhất vừa bế lên, nàng ta lập tức im lặng, chỉ còn thút thít khe khẽ.
Khóe miệng Lâm Nhất giật giật, đừng như vậy chứ, uy nghiêm đại đế của ngươi đâu rồi!
Vừa rồi còn khóc lóc ương bướng như vậy, hoá ra chỉ cần ta bế ngươi lên là được, trong lòng Lâm Nhất vừa tức vừa buồn cười, đây nào phải đại đế gì, rõ
ràng vẫn là một tiểu công chúa, hơn nữa còn là một công chúa mít ướt.
Đến bên bờ sông sau nhà, Lâm Nhất nhúng khăn tay vào nước, bắt đầu lau mặt cho nàng ta.
Chỉ là mỗi lần nhìn thấy phấn hồng rực rỡ trên mặt nàng ta, còn có những nốt tàn nhang đen li tỉ kia, hắn đều phải cố gắng nhịn cười.
“Ngươi còn cười!” Tiểu Băng Phượng trừng mắt nhìnhắn, bĩu môi tức giận nói.
“Được rồi được rồi, ta không cười.” Lâm Nhất vừa lau vừa nhịn cười, nhưng thật sự rất buồn cười.
“Ngươi gạt người, ngươi còn cười!” Hai mắt Tiểu Băng Phượng đỏ hoe, nước mắt lưng tròng, đáng thương nói.
“Phụt”
Lâm Nhất không nhịn được nữa, bật cười thành tiếng: “Được rồi, ta thật sự đang cười, hahahaha! Đại đế, ngươi làm sao vậy?”
Tiểu Băng Phượng lập tức lộ vẻ mặt ấm ức, đứng dậy định nhảy xuống sông, nức nở nói: “Bản đế không sống nữa, ngươi đừng ngăn cản, bản đế muốn nhảy sông tự vẫn.”
“Ta chẳng ngăn ngươi.” Lâm Nhất cười hì hì nói.
Tiểu Băng Phượng lập tức đứng người, ngẩn ngơ một lát, rồi òa lên khóc.
Lâm Nhất vội vàng an của ngươi sẽ trôi hết đấy.”
: “Đừng khóc, đừng khóc, khóc nữa là lớp trang điểm
Tiểu Băng Phượng nghe vậy, lập tức khóc càng thêm bi thương.
Lâm Nhất an ủi mãi, Tiểu Băng Phượng mới dần dịu lại, rồi hỏi chuyện gương mặt của nàng ta rốt cuộc thế nào, là Diệp Tử Lăng trang điểm cho nàng ta à?
“Nữ ma đầu kia, nói rằng bản đế trông quá xinh đẹp, sẽ bị kẻ xấu để ý. Sau này ra ngoài phải trang điểm, còn phải mặc áo bông xấu xí này, lại còn chỉ bảo bản đế tập võ!”
Tiểu Băng Phượng giận dữ nói, càng nói càng tức, vung tay múa chân: “Trời sinh ta đã sinh, trời diệt ta không diệt, thần long thấy bản đế cũng phải cúi đầu. Bản đế đâu cần nàng ta chỉ bảo, lúc đó không nhịn được, chế nhạo nàng ta một trận:
“Rồi sao nữa?”
Lâm Nhất hỏi.
Giọng nói của Tiểu Băng Phượng thấp xuống, ngượng ngùng nói: “Rồi nữ ma đầu kia đánh bản đế, nói bản đế không nghe lời, sau này không nghe lời cũng sẽ bị đánh”
“Đánh ngươi ở đâu?”
“Lòng bàn tay!”
Tiểu Băng Phượng giơ tay ra, vẻ mặt đáng thương: “Ngươi xem này, đã sưng lên rồi, đau lắm.”
Lâm Nhất nhìn một chút, phát hiện không hề nghiêm trọng như nàng ta nói, dấu vết cũng không để lại. Có lẽ Diệp Tử Lăng ra tay cũng biết chừng mực, chỉ
đau mà không để lại vết thương.
Thật ra hắn nghĩ cũng không có gì sai, nếu là đứa trẻ bình thường, không nghe lời thật sự cần phải bị đánh.
Về việc trang điểm, cũng còn được. Thế giới này không thiếu chuyện quái dị, tà tu gì cũng làm được, dạng mỹ nhân như Tiểu Băng Phượng này, nếu không có khả năng tự vệ, ra đường chắc
chắn sẽ bị người ta bắt đi.
“Bản đế tốn biết bao sức lực, mới trốn thoát từ tay nữ ma đầu kia, ngươi không quan tâm bản đế cũng thôi đi, lại còn nói bản đế là yêu quái.”
Cô nhóc ấm ức nói. “Ta sai rồi.”
Lâm Nhất xin lỗi nàng ta, cẩn thận lau sạch những vết đỏ và đốm đen trên mặt nàng ta, hơn nửa ngày cuối cùng cũng xong.
Tiểu Băng Phượng ở bên bờ sông soi gương hồi lâu, trên mặt mới dần lộ nụ cười, nhưng thấy áo bông trên người, lại lập tức bĩu môi nhăn mặt.
“Bản đế thay quần áo.” Nàng ta chui vào trong hộp kiếm Tử Diên, lục lọi một hồi mới đi ra, thay một chiếc váy ngắn trắng tinh, lộ ra đôi chân thon dài mịn màng, cổ tay buộc chiếc
chuông nhỏ.
Vẻ đẹp và khí chất ngày thường, lại hiện ra rõ ràng, trông như một mỹ nhân tuyệt thế.
“Hừ!”
Tiểu Băng Phượng mới hài lòng hừ một tiếng, nhìn Lâm Nhất nói: “Lâm Nhất, giúp bản đế chải đầu.”
“Ngươi như thế này cũng rất tốt.” Lâm Nhất cười mỉm nói. “Không được, cái bím tóc này của bản đế, nhất định phải chải lại” Tiểu Băng Phượng có sự ám ảnh sâu sắc về cái bím tóc hơn cả lớp trang điểm trên mặt,
Lâm Nhất bất đắc dĩ đành phải đồng ý.
Lúc này Tiểu Băng Phượng mới thỏa mãn nở nụ cười, nàng ta lấy ra một chiếc gương trang điểm, để cho con mèo ngốc đứng giơ lên.
Nàng ta ngồi trước gương, Lâm Nhất ngồi xếp bằng phía sau, nhớ lại bím tóc ngày thường của nàng ta ra sao, rồi cẩn thận bắt đầu buộc lên.
Nàng ta ngồi trước gương, Lâm Nhất ngồi xếp bằng phía sau, nhớ lại bím tóc ngày thường của nàng ta ra sao, rồi cẩn thận bắt đầu buộc lên.
Tiểu Băng Phượng không hài lòng với cách làm của Lâm Nhất, thỉnh thoảng chỉ chỉ vào gương.
Lâm Nhất lại khá kiên nhẫn đối với điều này, mặt luôn treo nụ cười kiên nhẫn, hắn mơ hồ cảm thấy, bím tóc này có lẽ có ý nghĩa đặc biệt nào đó đối với Tiểu Băng Phượng.
Sau một lúc lâu, Tiểu Băng Phượng nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Nhất, giọng điệu của nàng ta cũng bất giác dịu dàng hơn nhiều.
Thời gian trôi qua, Tiểu Băng Phượng đột nhiên nói: 'Lâm Nhất, ngươi làm tôi tớ của bản đế đi!"
Lâm Nhất đang vén những sợi tóc, tết thành bím nhỏ, cười ni của ngươi thì có lợi ích gì?"
Tiểu Băng Phượng lập tức hăng hái, lớn tiếng nói: "Ta có thể đưa ngươi bay!" Lâm Nhất nhịn cười, khẽ lắc đầu không đáp.
"Đừng có không tin, đợi bản đế tìm được chân thân rồi, có thể bay cao, cao lắm." Thấy Lâm Nhất không tin, Tiểu Băng Phượng đỏ mặt giải thích.
Lâm Nhất cười nói: "Nhưng ngươi là một đứa trẻ, lại là một cô nhóc dễ thương, ta nào dám cưỡi lên người ngươi."
Tiểu Băng Phượng lập tức đáp: "Ai bảo ngươi cưỡi, bản đế có thể nắm lấy ngươi, ngươi treo phía dưới là được."
Lâm Nhất tưởng tượng một chút, một con Băng Phượng dùng hai móng vuốt năm lấy vai mình, bay lượn trên bầu trời, cảnh tượng quả thật tuyệt đẹp.
"Thật ra, thật ra... nếu tâm trạng của bản đế tốt, cũng có thể cho ngươi ngồi trên lưng." Sắc mặt Tiểu Băng Phượng ửng hồng, cúi đầu nhỏ giọng nói.