Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

chương 391

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đám người xôn xao bàn tán, đồng thời lục soát lại khắp nơi, hi vọng đệ tử Quang Minh các còn bỏ sót lại thứ gì.

Nếu như có thể nhặt được túi Trữ Vật của cường giả bán bộ Huyền Quan cũng coi như được một món gia tài.

Trong rất nhiều cường giả Tiên Thiên, nếu như nói ai là người phiền muộn nhất chắc chắn phải kể tới chủ nhân của quảng trường phía bắc, Bắc Giác có tu vi bán bộ Huyền Quan, là người nghẹn khuất nhất.

Cơ nghiệp khổ sở gây dựng nên, chợ đêm khó khăn lắm mới thành lập được hôm nay coi như đã hoàn toàn bị hủy rồi.

Đây vẫn chưa là gì, mất một cánh tay mới là đả kích lớn nhất đối với ông ta.

Nếu như có thể cho ông ta lại một cơ hội nữa, chắc chắn sẽ không lựa chọn giúp Hắc Phong Tam Sát đấu giá con Huyết Long Mã gì đó.

"Đại nhân, những người này có đuổi đi không..."

Mấy tay thuộc hạ đi tới, nhìn đám người đang lục lọi khắp nơi ở trường đấu giá, rõ ràng có chút khó chịu.

Advertisement

Quang Minh Các lục soát một lượt cũng thôi đi, đám người tạp vụ này lại cũng làm như vậy.

"Bỏ đi, nơi này đã vô dụng rồi, mau chóng thu dọn gia sản, rời khỏi thành Thanh Dương".

Ánh mắt Bắc Giác lóe lên vẻ bất đắc dĩ sâu đậm, ông ta đã ra quyết định rời đi ngay trong đêm.

Ông ta mất đi một cánh tay, ngoại trừ tấn thăng lên cảnh giới Huyền Võ, bằng không tuyệt đối không thể tiếp tục ở lại thành Thanh Dương nữa.

Ba ngày sau.

Quảng trường phía bắc đã không còn bóng người, khắp nơi đều là những kiến trúc đổ nát, từ trong quảng trường đấu giá tản phát ra mùi máu tanh tràn ngập khắp nơi.

Advertisement

Cảnh tượng vô cùng náo nhiệt, danh tiếng huy hoàng trước đây đã một đi không trở lại. Hoàn toàn trở thành một vùng đất chết, phóng mắt ra nhìn cũng không thấy bất cứ sinh cơ nào.

Rất khó tưởng tượng, ngắn ngủi ba ngày trước, chợ đêm sôi động nhất của thành Thanh Dương lại trở nên thảm trạng thế này.

Sưu!

Ba đạo thân ảnh từ trên trời hạ xuống, sau khi đứng vững đều khẽ nhíu mày.

Mùi máu tươi xộc thẳng vào mũi khiến người ta cảm thấy khó chịu.

Cả ba người đều mặc trang phục của Huyết Vân Môn, người cầm đầu là một trung niên, trên người tản ra khí tức thâm sâu khó lường.

Nếu như Minh Diệp ở đây có lẽ sẽ nhận ra người này. Chính là trưởng lão cảnh giới Huyền Võ quyền cao chức trọng trong Huyết Vân Môn, Diêm Đằng!

Con trai của ông ta, Diêm Thiên Thụy, đã chết trong tay Lâm Nhất, cũng chính ông ta là người đã phát lệnh truy sát huyết sắc.

"Toàn bộ đều đã chết rồi... thật sự chết hết rồi, không còn một ai sống sót".

"Thảm quá".

Hai thuộc hạ bên cạnh Diêm Đằng bịt mũi xác nhận thân phận trong đống thi thể đã thối rữa.

"Diêm trưởng lão, đây có lẽ là thi thể của Huyết Đồ sư huynh...", trong một đống thi thể tàn khuyết, một người dừng chân lại lên tiếng nói.

Diêm Đằng chỉ liếc mắt một cái, không muốn động tay động chân.

Cảm nhận được kiếm ý vẫn chưa tan hết trong không trung, ông ta âm thầm kinh hãi, truyền thừa của Tử Diên Kiếm Thánh thật sự bị tên tiểu tử đó lấy rồi ư?

"Xác định tên tiểu tử đó vẫn còn ở Quang Minh Các chứ?"

Diêm Đằng không nhắc đến tên của Lâm Nhất, mối thù của con trai không đội trời chung, ông ta sợ bản thân không thể kiềm chế được.

"Chắc chắn, nhưng cường giả cảnh giới Huyền Võ của Quang Minh Các cũng tới rồi, muốn xông vào phân đà của Quang Minh Các cũng không dễ dàng".

"Không sao... hắn sớm muộn gì cũng sẽ ra ngoài, thứ ta có là lòng kiên nhẫn".

Trong mắt Diêm Đằng lóe lên ánh nhìn âm hiểm như rắn độc, thần sắc đó làm cho người ta không rét mà run.

Ầm ầm!

Đúng lúc này một cỗ thi thể đột nhiên tự dưng rơi xuống, xuất hiện trước mặt ba người.

"Ai?"

Diêm Đằng biến sắc, với thực lực của ông ta lại không cảm ứng được có người ở đây.

"Là trưởng lão cảnh giới Huyền Võ của Kim Diễm Tông!"

Ba người nhìn dung mạo của chủ nhân thi thể, sắc mặt lập tức thay đổi, nhất là Diêm Đằng trong lòng liền dấy lên sự lo lắng.

Trưởng lão cảnh giới Huyền Võ của Kim Diễm Tông chắc cũng giống ông ta, cũng tới để thăm dò tình hình. Thực lực của đối phương so với ông ta chỉ cao chứ không thấp.

Nhưng người như vậy lại không biết từ khi nào đã biến thành một cỗ thi thể.

"Rốt cuộc là ai, mau ra đây cho ta, đừng giả thần giả quỷ nữa!"

Diêm Đằng trầm mặt, nhìn xung quanh, khí tức trên người không ngừng tích tụ, trái tim như sắp nhảy lên tận cổ họng.

Đing.

Đing.

Đinh...

Không ai trả lời ông ta, chỉ có một tràng tiếng tiêu từ bốn phía quảng trường phía bắc đột nhiên vang lên. Trên trời dưới đất không nơi nào là không có, bốn phương tám hướng, không ngừng vang lên.

Tiếng tiêu mê người khi thì buồn day dứt, khi thì kích động lòng người, khi thì câu hồn đoạt phách... làn điệu liên tục thay đổi, giống như ma âm rót vào tai, khiến cho người nghe đau buồn thống khổ.

Hai tên thuộc hạ của Diêm Đằng bịt chặt lỗ tai, sắc mặt dữ tợn mà thống khổ, không ngừng kêu rên.

Ầm ầm!

Sau nửa tách trà, khí huyết trong người hai người bắt đầu khởi động, cuồn cuộn không ngừng, bỗng dưng vô cớ bạo tạc.

Diêm Đằng chỉ cảm thấy linh khí trong cơ thể hỗn loạn, hỗn loạn đến mức không chịu nổi, lục phủ ngũ tạng dưới tiếng tiêu trầm bổng không ngừng quay cuồng. Tiếng tiêu nhập hồn càng làm cho con người thống khổ, cảm giác đầu như sắp nổ tung ra vậy.

Bản thân thực lực cường đại lại như không có sức, hoàn toàn không thể phát huy ra.

"Đừng thổi nữa, mong tiền bối hiện thân, tha cho tại hạ một cái mạng tàn".

Trong lòng Diêm Đằng hoảng sợ vô cùng, chớp mắt hiểu ra bản thân đã chọc vào một sự nhân vật khó lường.

Nỗ lực giữ cho thần hồn tỉnh táo, lớn tiếng cầu xin tha mạng.

Nhưng tiếng tiêu vẫn không ngừng, ngược lại càng lúc càng giày vò lòng người, Diêm Đằng đau đớn đến mức không ngừng quay cuồng trên mặt đất, phát ra tiếng kêu thê thảm thất thanh.

Đến lúc này rồi, ông ta đã không còn cầu xin được sống nữa, chỉ mong đối phương cho ông ta chết một cách thống khoái.

Bị tra tấn như vậy, kiên trì được đến sau đúng nửa canh giờ, Diêm Đằng trên đất hai mắt trợn trừng, thất khiếu chảy máu, không còn bất cứ sinh cơ nào.

Một thiếu nữ áo đỏ chầm rãi hiện thân, dắt ống tiêu ở bên hông.

Nhìn Diêm Đằng đã chết đi, mặt không cảm xúc, gương mặt tinh xảo đó giây phút này nhìn trông khiến người ta phải run sợ không thôi.

Đường đường là cảnh giới Huyền Võ mà lại chết một cách mông lung như vậy.

"Nhất ca ca, đúng là chẳng khiến người ta bớt lo".

Hai mắt nữ tử nheo lại, nhìn giống như hai vầng trăng khuyết, hé miệng ra cười, không giống như Lâm Nhất đã từng được thấy.

Gương mặt như cáo trắng, cười trông như yêu nữ!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio