Cơ hội tốt nhất thực ra là ở trong Vạn Kiếm Đồ, huỷ đi kiếm ý của Lâm Nhất.
Việc đó so với phế bỏ tu vi của một người còn khó chịu hơn rất nhiều.
Nhưng không chỉ không thành công mà ngược lại còn để Lâm Nhất phế đi kiếm ý của mười hai nhân tài trong Liên Minh Quân Tử.
Kết quả như vậy khiến Diệp Lưu Vân cảm thấy ấm ức vô cùng.
Advertisement
Hắn ta hiện giờ chỉ đang đùa giỡn Lâm Nhất để tất cả mọi người từ trên xuống dưới trong Tông môn đều nhìn thấy bộ dạng thảm hại của hắn.
Đợi cho đến khi Lâm Nhất đã sức cùng lực kiệt rồi sẽ ra tay dẫm nát hắn dưới bàn chân của mình.
Không làm như vậy thì sẽ không thể xả được cơn hận trong lòng hắn ta.
Advertisement
Một hồi sau, khoảng thời gian một nén hương trôi qua, Lâm Nhất gần như đã chạy hết một vòng ngọn núi này rồi mà vẫn chưa thể cắt đuôi được Diệp Lưu Vân.
Vừa nghĩ tới đây, trong lòng Lâm Nhất bỗng hiểu ra, hắn đã biết được suy nghĩ của đối phương.
Chân hắn bỗng khựng lại.
“Sao không chạy nữa?”
Diệp Lưu Vân từ tốn hạ xuống, giọng nói khẽ mang vẻ châm biếm.
Lâm Nhất xoay người, trên gương mặt thanh tú khôi ngô đầy vẻ mệt mỏi, bật cười nói: “Ngươi cảm thấy đùa như vậy hay lắm à? Một đệ tử có thâm niên tu luyện, đứng thứ trong danh sách những người giỏi nhất lại đuổi theo ta chạy hết một vòng Tông môn”.
Soạt!
Bốn phía xung quanh có không ít đệ tử của Kiếm Các dừng chân lại, nhìn về phía Diệp Lưu Vân, sắc mặt bọn họ đều có chút kỳ lạ.
Diệp Lưu Vân gia nhập Tông môn hai năm, thiên phú hiếm có, thực lực dũng mãnh, có thể đứng được ở vị trí thứ trong danh sách thì đương nhiên là không phải kẻ yếu.
Nhưng lại ra tay với một người mới vào Tông môn không đến hai tháng thì quả thực chẳng được coi là bản lĩnh.
“Chút nữa ngươi quỳ xuống xin tha thì sẽ biết có thú vị hay không!”
Nhìn đám người xung quanh chỉ chỏ, trong lòng Diệp Lưu Vân cảm thấy khó chịu, trường kiếm tuốt khỏi vỏ hung hãn đâm thẳng về phía Lâm Nhất.
Lâm Nhất tự biết mình không đánh lại được đối phương, nhưng nếu muốn trêu đùa hắn, bắt hắn phải quỳ xuống xin tha.
Thì hắn không làm được!
Hôm nay cho dù có phải chết ở đây, hắn cũng phải bắt đối phương trả giá, tuyệt đối không nhượng bộ nữa.
Phập!
Một kiếm nhanh như thiểm điện cứ thế đâm thẳng vào trước ngực Lâm Nhất, máu tươi trào ra ào ạt.
Tất cả mọi người vô cùng kinh hãi, Lâm Nhất vậy mà không hề né tránh!
Diệp Lưu Vân cũng có chút hoảng hốt thất thần, một kiếm này rõ ràng không thể đâm trúng Lâm Nhất, với thực lực của đối phương ít nhất có thể tiếp được mười chiêu của hắn ta.
Nhưng một kiếm vừa rồi, chỉ một kiếm đã đâm trúng Lâm Nhất.
Đúng vào lúc hắn ta khẽ thất thần liền nhìn thấy một cảnh khiến hắn ta cả đời này cũng khó mà quên được, Lâm Nhất khẽ mỉm cười, nhấc tay lên đấm một quyền.
Ầm!
Hắn ta hầu như không thể tránh kịp, bị Lâm Nhất đánh cho một quyền, sống mũi cũng gãy nát, cả gương mặt sưng to như đầu lợn.
Bóng quyền mạnh mẽ khiến cả người lẫn kiếm của hắn ta bị chấn động bay thẳng ra ngoài.
Lâm Nhất ói ra một búng máu, cơ thể lắc lư ngã về phía sau. Vết thương nơi trước ngực chảy máu tươi không ngừng, kiếm ý hung mãnh rót vào khiến hắn đau đớn không thôi.
“Ta git chết ngươi!”