Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lý Vô Ưu thở dài: “Đại sư, ông đừng cãi nữa. So với Lâm Nhất đại ca, chút ấm ức của ông chẳng là gì đâu. Lúc trước ở rừng rậm u ám, ông hoàn toàn không biết hai chúng ta đã khó khăn cỡ nào, nhưng huynh ấy vẫn cắn răng đi ra ngoài để giết thằng chó Vương Ninh đó”.
Nghe vậy, Khô Vân đại sư ngây người, một lát sau mới lên tiếng: “Ngươi thật sự có cách đối phó Phù Quang à? Ông ta là Luyện Dược sư hai sao thâm niên, có tiếng tăm hiển hách ở Đan Dược điện, thậm chí còn rất nổi tiếng ở Đế Đô...”
Lâm Nhất bình tĩnh trả lời: “Ta có cách, tất nhiên sẽ không lừa ông. Ông ngẩng đầu lên nhìn xem đây là đâu?”
Khô Vân đại sư ngẩng đầu lên, nghẹn ngào đáp: “Vạn Bảo Các”.
Trên con phố sầm uất nhất, Lâm Lang Các và Vạn Bảo Các, nơi đầu đường nơi cuối phố, thoạt nhìn đã thấy không được hoà hợp.
Khô Vân đại sư nghĩ tới điều gì đó, kinh ngạc thốt lên: “Đừng nói là ngươi bảo ta đi làm khách khanh của Vạn Bảo Các đấy? Đây là đối thủ không đội trời chung với Lâm Lang Các”.
“Sao nào? Ông thật sự cho rằng mình là kẻ vô dụng? Một người Luyện Dược sư một sao hàng thật giá thật như ông chủ động tới đây làm khách khanh, người ta sẽ đuổi ông đi à?”
Lâm Nhất nói rồi đi thẳng về phía cửa Vạn Bảo Các.
Hắn nhìn người gác cửa: “Sư tôn ta, Khô Vân, Luyện Dược sư của Lăng Tiêu Kiếm Các, muốn đến quý các xin chức vị khách khanh”.
“Khô Vân đại sư? Hình như chưa nghe nói bao giờ...”
Người gác cửa nghi ngờ nhìn Lâm Nhất, thời đại này làm gì có Luyện Dược sư chủ động xin làm khách khanh, hơn nữa còn là Luyện Dược sư đến từ Lăng Tiêu Kiếm Các?
“Chưa nghe nói cũng không sao, nhưng chắc hẳn đã thấy Tiêu Vân lệnh rồi nhỉ?”
Lâm Nhất cười nhẹ, quay đầu lại nhìn.
Khô Vân bất chấp đi tới đưa Tiêu Vân lệnh cho đối phương. Tiêu Vân lệnh do Đan Dược điện rèn đúc không thể giả được và cũng không ai dám làm giả.
Lăng Tiêu Kiếm Các tiếng tăm lừng lẫy, người gác cửa vẫn phải chút năng lực phân biệt này, hắn ta cười bảo: “Thì ra thật sự là Khô Vân đại sư, mời vào trong, mời vào trong”.
Như Lâm Nhất đã đoán, Khô Vân chủ động đi xin chức vị khách khan vô cùng thuận lợi.
Trong phòng luyện đan của Vạn Bảo Các, sau khi vị Đường chủ phụ trách tiếp khách rời đi.
Khô Vân hơi mờ mịt hỏi: “Lâm Nhất, rốt cuộc kế hoạch của ngươi là gì?”
“Đại sư, ông nói xem lượng lớn đan dược mà Lâm Lang Các dự trữ sẽ là loại đan dược gì?”, Lâm Nhất không trả lời mà hỏi ngược lại.
Khô Vân suy nghĩ rồi đáp: “Vấn đề này ta vẫn có thể đoán được, đan dược có thể dự trữ chất đống sẽ không phải đan dược quý hiếm như Hoả Vân đan, khi nào cần đột phá bình cảnh công pháp mới dùng tới. Vậy chắc chắn bọn họ sẽ dự trữ loại cần sử dụng mỗi ngày, ngày nào cũng phải dùng mới có thể bán được số lượng lớn”.
“Là loại đan dược gì?”, Lý Vô Ưu chưa dùng đan dược bao giờ nên thắc mắc hỏi.
Khô Vân đại sư giải thích: “Cảnh giới Tiên Thiên là Tiên Thiên đan, cảnh giới Huyền Võ đương nhiên là Đại Huyền đan... Với địa vị của Lâm Lang Các, nếu trữ hàng chắc chắn sẽ trữ Đại Huyền đan, vì vậy loại đan dược mà đường chủ Mạc nói nhất định là Đại Huyền đan”.
Lâm Nhất gật đầu: “Ông đoán xem họ dự trữ bao nhiêu?”
Khô Vân đại sư không trả lời, giơ một ngón tay lên.
“Một nghìn viên!”, Lý Vô Ưu nhanh chóng đáp.
Khô Vân lắc đầu tỏ ý không đúng.
Lý Vô Ưu mỉm cười, tự tin nói tiếp: “Vậy thì là mười nghìn viên”.
“Sai, là một trăm nghìn viên! Quận Tần Thiên, đế đô của nước Đại Tần, là nơi tập trung các nhân tài kiệt xuất ưu tú của Đại Tần đế quốc. Với quy mô của Lâm Lang Các, nếu muốn trữ hàng thì ít nhất phải từ một trăm nghìn viên”.