Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tâm trạng Lâm Nhất, Lý Vô Ưu và Khô Vân đại sư đều rất tốt.
Mấy ngày nay luyện ra bao nhiêu Đại Huyền Đan đều bán được hết không thừa một viên, vậy nên ba người đều rất có động lực.
Chín nghìn viên linh ngọc, dù Vạn Bảo Các giữ bảy phần thì Lâm Nhất cũng được nhận hai nghìn bảy trăm viên.
Mới ba ngày thôi, Lâm Nhất ước chừng mười ngày nữa sẽ gom đủ mười nghìn viên linh ngọc, như vậy ngày Tử Diên Kiếm Quyết đột phá được tầng thứ bảy sẽ không còn xa, mở thêm một sợi huyền mạch cũng có khả năng.
Võ giả tu luyện ngoài tư chất thiên phú, còn so sánh tài nguyên.
Nếu công pháp của hắn không đột phá được tới tầng thứ bảy, cảnh giới không đến Huyền Võ tầng thứ hai thì kiếm pháp có mạnh đến đâu cũng không phải đối thủ của Diệp Lưu Vân.
Chỉ riêng việc tu vi của đối phương ở Huyền Võ tầng thứ ba đã có thể chèn ép hắn, khiến hắn cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Đại sư!”
Đúng lúc này, cửa phòng luyện đan bị đường chủ Nguỵ đẩy ra.
Đường chủ Nguỵ cực kỳ kích động, đi thẳng đến chỗ Khô Vân đại sư cười bảo: “Đại sư, ngài giấu kỹ thật đấy, hại ta chịu thiệt lớn rồi. Tại hạ là Nguỵ Nhạc, chủ sự Tam điện của Vạn Bảo Các ở Đế Đô, trước kia đúng là có mắt không tròng, tiếp đón đại sư không chu đáo”.
“Tiểu nữ Thanh Mai tham kiến đại sư”.
Thanh Mai thấy Khô Vân thì cúi người mỉm cười, cung kính hành lễ, vẻ mặt nhún nhường, cực kỳ tôn trọng.
Lâm Nhất và Lý Vô Ưu nhìn nhau, cảm thấy khó hiểu và kỳ lạ.
Khô Vân cũng hơi bối rối, không biết tại sao thái độ của đường chủ Nguỵ lại đột nhiên thay đổi nhanh như thế, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Ông ta quay đầu nhìn Lâm Nhất, thấy hắn ra hiệu bằng ánh mắt với mình bèn ngập ngừng hỏi dò: “Đường chủ tới đây có chuyện gì sao?”
“Đừng, đừng gọi ta là đường chủ, gọi như vậy xa cách quá”.
Nguỵ Nhạc cười đáp: “Ngài gọi ta Tiểu Nguỵ là được rồi, gọi ta đường chủ thật sự không thích hợp. Đại Huyền đan này do ngài luyện chế phải không? Ôi xem ta này, không phải ngài luyện chế thì còn ai nữa!”
Có lẽ quá kích động nên Nguỵ Nhạc hơi căng thẳng, ông ta nghiêm túc lại rồi nói: “Là thế này, nếu Đại Huyền đan này là do đại sư luyện chế, chúng ta muốn công bố cho mọi người trong Đế Đô này biết ngài đang luyện đan ở Vạn Bảo Các chúng ta!”
Khô Vân chợt hiểu ra, hoá ra là muốn lấy ông làm thương hiệu, giống như Lâm Lang Các lấy Phù Quang đại sư làm thương hiệu vậy.
Không đúng, danh tiếng của ông và Phù Quang cách biệt một trời một vực, không tới lượt ông làm thương hiệu.
Nhất thời, ông ta không biết phải trả lời thế nào.
Quan trọng hơn là, đan dược này đúng là do ông ta luyện chế, nhưng Linh văn quan trọng nhất là do Lâm Nhất vẽ.
Nhìn vẻ mặt khó xử của Khô Vân, trong lòng đường chủ Nguỵ chợt hiểu: “Hiểu rồi, đại sư yên tâm. Nếu đại sư không muốn để lại tên thì Vạn Bảo Các cũng không ép buộc. Đại sư, ngài có yêu cầu gì cứ nói, đây là Thanh Mai, sau này nàng ấy sẽ chỉ phục vụ mấy vị”.
Một số luyện đan sư không thích nổi tiếng, sợ gây ra rắc rối.
Nguỵ Nhạc thấy nhiều biết rộng, nhìn sắc mặt Khô Vân thì nghĩ ông ta cũng như vậy.
“Vãn bối xin cáo từ trước, Thanh Mai sẽ ở lại đây nghe theo lệnh của Khô Vân đại sư”.