Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê

chương 317: trúng độc, trốn tránh chiến đấu (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: V.O

"Đồ khốn! Ta muốn giết ngươi!" Tư Minh nổi trận lôi đình, trong nháy mắt, ba dòng nước bay về phía Lê Tùng.

Một đạo ánh sáng màu vàng thoáng qua, một con Cửu Thiên Kim Trư (con heo) cả người được bao phủ bởi lá chắn bảo vệ màu vàng chói mắt đỡ được dòng nước, một nam tử gầy teo, cao cao cười lạnh đi lên phía trước: "Lê Tùng đã tỷ thí xong, đối thủ của ngươi là bổn thiếu gia."

"Được! Lệnh Hồ Vũ, đây chính là tự ngươi lên đi tìm cái chết!" Tư Minh lập tức gọi ra Băng Thủy Bạch Thử (con chuột), dòng nước lạnh như băng hóa thành từng mũi tên băng bắn ra.

Lệnh Hồ Vũ chính là con trai của Hồ Hùng, thiếu vực chủ của Vực Thanh Phong, hai người thừa kế Vực Chủ tỷ thí vô cùng khiến cho người ta chú ý.

Tư Vực Chủ nhìn Tư Minh ra sát chiêu hùng hổ dọa người ở trên đài, nắm quả đấm thật chặt.

Ông không hề nghĩ tới Lạc Trầm lại bị Lê Tùng giết chết, điều này có nghĩa là tỷ thí đoàn đội của bọn họ sẽ ít đi một người, hơn nữa còn có một Bạch Vũ chỉ có thể gọi ra một con Triệu Hoán Thú, thắng lợi có thể vô cùng mong manh, trừ phi Tư Minh có thể giết chết Lệnh Hồ Vũ.

Tâm tình của đám người Lệnh Hồ Hùng cũng cực kỳ sung sướng: "Tư Vực Chủ, thực lực của con trai ngươi không tệ, nhưng muốn thắng còn kém xa lắm, ngươi đừng hy vọng hắn có thể làm được kỳ tích gì."

Tư Vực Chủ hừ lạnh một tiếng, khinh thường để ý.

Đám người Lê Tùng và Bạch Vũ đã thối lui ra bên ngoài sân, Bạch Vũ mang theo thi thể Lạc Trầm, trở lại dưới sân.

Đôi mắt của Thuần Vu Hải rạn vỡ, thở dài nói: "Thật là đáng tiếc cho Lạc huynh, những ngày qua cùng nhau luyện tập cùng với hắn, ta đã coi hắn là huynh đệ... Ngươi đang làm gì?"

Thuần Vu Hải giật mình nhìn Bạch Vũ cởi quần áo cháy đen của Lạc Trầm ra.

"Kiểm tra." Bạch Vũ lạnh lùng nói: "Các ngươi không cảm thấy Thiên Cương Hắc Báo tan biến quá kỳ lạ sao?"

Tử Như cau mày, tâm tình nặng nề: "Quả thật kỳ lạ, Thiên Cương Hắc Báo không thể nào không đỡ được một kích hỏa cầu kia."

"Có lẽ bản thân Lạc Trầm xảy ra sự cố, ngươi kiểm tra thi thể của hắn cũng không thể nào nhìn ra được cái gì." Giọng nói của Thuần Vu Hải có chút tức giận: "Hắn đã chết, ngươi không thể bất kính đối với hắn!"

"Ta không có bất kính, ta chỉ muốn để cho hắn nhắm mắt." Ánh mắt Bạch Vũ lạnh như băng, vuốt linh lực chợt lóe lên rồi biến mất: "Hắn trúng độc."

Sắc mặt Thuần Vu Hải trắng nhợt: "Nói bừa! Bình thường tỷ thí không cho phép dùng độc dược, nếu như Lê Tùng dùng, mấy người Tư Vực Chủ không thể nào không phát hiện."

"Ta không có nói là hắn dùng." Bạch Vũ sửa sang y phục lại cho Lạc Trầm, vẻ mặt thâm trầm.

Tử Như trầm mặt, nhìn Bạch Vũ: "Không phải là đối thủ thì còn ai vào đây? Ngươi nói Lạc Trầm trúng độc, có chứng cứ gì?"

Trong giọng nói của Tử Như có nghi ngờ không nói ra, hiển nhiên là không tin lời của Bạch Vũ.

Muốn hạ độc với một Triệu Hoán Đại Sư như Lạc Trầm không phải là một chuyện dễ dàng, Lê Tùng trên lôi đài không có cơ hội hạ độc, những người khác càng không có cơ hội, trừ phi là...

"Ta không có chứng cứ, nhưng, Tư Minh cũng trúng độc." Bạch Vũ cau mày: "Hắn sắp không chịu nổi, để cho hắn nhận thua đi!"

Tử Như ngẩn ra: "Ngươi nói gì?"

Giữa sân, Tư Minh đang đánh nhau cùng với Lệnh Hồ Vũ, khuôn mặt của hắn đỏ bừng, một thân y phục ướt đẫm mồ hôi, mười phần tương tự với tình hình ra sân lúc trước của Lạc Trầm.

Đáy mắt Thuần Vu Hải thoáng qua một chút sắc bén, rất nhanh liền biến mất, nhanh đến mức không có ai phát hiện: "Không được, nếu như Tư Minh nhận thua, chúng ta sẽ thua hết bốn trận. Một so với bốn, chẳng những phải thắng chiến đấu đoàn đội, ít nhất còn phải có ba người ở lại được mới có thể thắng, chuyện này quá khó khăn."

Bạch Vũ liếc mắt: "Thua bốn trận? Tại sao ngươi xác định ta nhất định sẽ thua?"

Thuần Vu Hải lúng túng ho khan một tiếng, nửa ngày không biết nên nói cái gì. Hắn cũng không thể thẳng thắn nói với Bạch Vũ bọn hắn không nghĩ nàng sẽ có thể thắng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio