Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê

chương 384: hoa hồng, kế trong kế (9)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: V.O

Bạch Vũ cởi quần áo hắn, nhìn thấy đủ loại miệng vết thương che phủ trên làn da vốn trắng nõn của hắn, có vài chỗ vẫn liên tục rướm máu.

Nàng nhớ tới trong trí nhớ, nàng chữa trị vết sẹo toàn thân hắn không dễ, bây giờ toàn thân hắn lại đầy vết thương.

Nàng oa oa khóc lớn lên: "Rất xin lỗi, rất xin lỗi..."

Nếu ta cũng thông minh một chút, lại cẩn thận một chút, thì sẽ không bị Mộc Thiên Tịch bắt đi, chàng sẽ không bị thương vì cứu ta.

"Ngốc." Dạ Quân Mạc cười nhạt một tiếng, nâng tay lên lau nước mắt trên mặt nàng, chỉa chỉa ngực mình: "Nàng cho ta, đã cứu ta một mạng."

Đúng là hắn mặc Hộ Tâm Giáp ngọc Kim Cương mà Bạch Vũ tặng cho hắn, chính vì bộ áo giáp này, kiếm của Mộc Thiên Tịch mới bị chặn đứt, mình Dạ Quân Mạc đầy vết thương, nhưng không ai có thể làm hại đến trái tim hắn, nếu không hắn sẽ hoàn toàn không chống đỡ nổi những tử sĩ tấn công từng vòng liên tiếp.

Bạch Vũ nhìn Hộ Tâm Giáp, nước mắt vẫn còn dính trên lông mi thật dài: "Vẫn chưa đủ! Ta sẽ trở về làm cho chàng nguyên một bộ khôi giáp, chàng mặc vào thì sẽ không có ai làm hại chàng được nữa."

Dạ Quân Mạc buồn cười, mệt mỏi vỗ cái trán nàng một cái: "Ngọc Kim Cương nặng như thế, làm thành khôi giáp cũng không mặc được. Cho dù thật sự có thể mặc được, cũng sẽ bị người khác giải quyết."

Ngọc Kim Cương không thể bị phá hoại, nhưng vẫn có thể cắt được những sợi tơ ngọc Kim Cương nối liền.

Nhất thời, Bạch Vũ cũng khó chịu, liền nghĩ tìm một loại có thể hoàn toàn bảo vệ được Dạ Quân Mạc, không để cho hắn bị thương.

Nàng nhẹ tay băng thuốc lên miệng vết thương cho Dạ Quân Mạc, mũi miệng hừ hừ giống như nói thầm: " Lần sau gặp lại tình huống này, cách xa đi. Ta có thể tự trốn được."

"Ừm." Dạ Quân Mạc thản nhiên đồng ý, nếu thật sự còn có lần sau, hắn vẫn sẽ đi. Hắn không muốn nàng phải gặp một chút nguy hiểm nào.

Hắn nắm bàn tay nhỏ mềm mại của Bạch Vũ, vì giúp hắn xử lý miệng vết thương, trên tay Bạch Vũ đã dính vết máu.

Hắn không ghét bỏ hôn một cái, lấy nhẫn Bách Vũ ra, dịu dàng đeo lên ngón áp út của Bạch Vũ.

Ánh mắt của hắn vẫn giống như lần đầu tiên, trong dịu dàng lộ ra trang nghiêm nói không nên lời.

Bạch Vũ đã không giống như trước kia, không nhớ được bất cứ cái gì, nàng biết cái này thể hiện ý gì.

Đôi mắt như nước, sáng ngời của nàng nhìn chằm chằm động tác của Dạ Quân Mạc không chớp mắt, yên lặng nằm xuống, cẩn thận tựa vào bên cạnh Dạ Quân Mạc, không đụng vào vết thương trên người hắn: "Chàng cầm nó về? Cái này xem như là nhẫn cầu hôn sao?"

"Đương nhiên." Dạ Quân Mạc thừa nhận không chút do dự.

"Chàng tạo ra chiếc nhẫn này lúc nào?"

"Một vạn năm trước kia."

Đôi mắt Bạch Vũ sáng lên, nói lời sâu xa: "Chàng đã bắt đầu giữ ta ở trong lòng từ lúc đó sao?"

"Cứ coi là vậy." Dạ Quân Mạc mỉm cười, ôm Bạch Vũ vào lòng: "Nàng đã theo đuổi được ta từ lâu, chỉ là nàng quá ngốc."

Bạch Vũ chu miệng: "Ta mới không ngốc, nếu ngốc thì sao có thể vẫn chọn chàng, một nam nhân tốt như vậy chứ?"

Nàng sờ sờ nhẫn Bách Vũ: "Chỉ là có chút đáng tiếc, nếu lúc trước chúng ta làm một đôi, thì có thể đeo nhẫn cưới rồi."

Ánh mắt Dạ Quân Mạc khẽ đổi, ánh sáng chuyển động trong mắt thoáng hiện lên rồi tối lại, dùng sức ôm chặt Bạch Vũ: "Sẽ còn nhẫn cưới."

"Ừm, đúng vào lúc thành thân, lại đi làm một đôi là được. Nhưng ta vẫn thích mũ phượng, khăn quàng vai..." Bạch Vũ cười tít mắt chui ở bên cạnh Dạ Quân Mạc, rất giống một con chuột đồng nhỏ trộm được đường.

Dạ Quân Mạc nghe Bạch Vũ nói tới ngày thành thân của bọn họ tràn ngập chờ mong, bất giác nụ cười bên khóe miệng càng lớn hơn, vết thương trên người dường như biến mất, tâm tình tốt khiến cho người ta hoàn toàn không cảm thấy bọn họ vừa mới trải qua một trận chiến ác liệt.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio