“Rất đẹp? Thất muội, có phải những món đồ đẹp như vậy muội vẫn chưa thấy qua chứ! đây bất quá chỉ là một khối đá cuội, có cái gì mà hiếm lạ?” Hạ Vân Lệ tức giận đến hai má đỏ lên, thật muốn mắng to một trận mà.
“Ồ! Ta tưởng rằng đây là bảo thạch.” Hạ Vân Nhiễm rất vô tội nói.
Hạ Vân Lệ nặng nề thở phào nhẹ nhõm, xem ra là nàng tự lo lắng một mình, cái nha đầu này vốn dĩ không gặp qua nhiều người, nàng cũng lười ngồi ở đây, đứng lên nói, “Như vậy ngươi cảm thấy nó là bảo thạch thì ngươi cứ giữ lấy đi!”
Nói xong, nàng vung tay rời đi, Hạ Vân Lệ cho rằng tự mình có thể thoát hiểm rồi, nhưng nàng làn sao mà biết nàng đã bị cặp mắt của Hạ Vân Nhiễm nhìn chăm chú vào đây?
Dám hãm hại nàng, nàng nhất định làm cho nàng cái được không bù được cái mất, hãy chờ xem đi!
Đảo mắt chuyện này liền đi qua mấy ngày, vừa nghe nói Hạ Vân Nhiễm coi đá cuội là bảo thạch, đều rước lấy toàn phủ cười nhạo, đặc biệt là đại phu nhân, càng xem thường nàng hơn, một nữ nhi, nói ra đều làm mất mặt nàng.
Hiện tại, chính là mùa xuân chuyển sang mua hạ rồi, hàng năm vào lúc này, Đại phu nhân sẽ sai người đi Giang Nam chọn mua một nhóm tơ lụa thượng đẳng. Để may những bộ đồ mới cho mỗi vị tiểu thư xem như là phần thưởng, vì chống đỡ phủ, ở phương diện may mặc, Đại phu nhân đúng là bỏ ra được nặng tay, dù sao truyền ra ngoài đều là mặt mũi của tướng phủ. Phương diện này nàng luôn làm rất tốt, để người ta nhìn vào sẽ thấy được phong quang của tướng phủ.
Năm nay cũng không ngoại lệ, nàng mua được một lượng tơ lụa hiếm thấy, tại Hạ Thiên những tơ lụa này mặc vào khá là mát mẻ nhưng không có nhiều, mỗi vị tiểu thư được chia một chút, đương nhiên ngoại trừ Hạ Vân Nhiễm.
Nàng không đủ tư cách được lấy, đại phu nhân cho nàng chỉ là dải tơ lụa bình thường, màu sắc và tính chất đều như nhau, mặc dù là lúc phát tơ lụa nàng cũng có mặt ở đây.
Bọn nha hoàn thích nhất là kinh thường người không được sủng ái, mấy nha hoàn bên người Hạ Vân Nhiễm, càng dùng sức mà khen mấy vị tiểu thư. Nào là của đại tiểu thư chính là tơ mỏng hoa văn Vân Cẩm. Nhị tiểu thư chính là sợi sa vàng Quảng Lăng. Tam tiểu thư chính là lụa xa tanh mỏng hoa văn hoa hồng đỏ. Tứ tiểu thư chính là vải màu hồng nhạt có hoa văn thêu nổi Yên Sa. Lục tiểu thư chính là màu hồng đào khói của gấm băng sa.
Những câu nói này cả ngày đều bàn luận trước mặt Hạ Vân Nhiễm, thật giống như là muốn nói cho nàng nghe, các nàng tuy là nha hoàn của nàng,nhưng đều nghe lời của đại phu nhân. Hạ Vân Nhiễm không sai khiến được.
Hạ Vân Nhiễm nghe được, nàng cảm thấy hứng thú nhất chính là tấm vải băng sa của Lục tiểu thư. Vải vóc quý giá như vậy, nếu như phá hủy đi thì thật đáng tiếc!
Khóe miệng Hạ Vân Nhiễm cong lên cười một cách giảo hoạt, đó là khi nàng muốn làm chuyện xấu!
Xế chiều hôm đó, Hạ Vân Nhiễm đi tìm Lục tiểu thư, nàng dự định đi thưởng thức tấm vải kia một chút. Lục tiểu thư đang trong phòng thưởng thức dải tơ lụa, nghe nói là những tơ lụa này chỉ có những gia quyến của nhất phẩm đại thần mới có, những gia quyến quan viên nhị phẩm khác không xứng có được, đây là tơ lụa quý giá cỡ nào!
Nàng bắt đầu tưởng tượng, nếu như dải lụa này may thành quần áo thì sẽ xinh đẹp chói mắt nhường nào đây? nàng nghĩ đến những vương gia, hoàng tử còn trẻ, khuôn mặt anh tuấn, tôn sùng thân phận họ, nàng có thể hay không cũng có thể hấp dẫn được một vị, tương lai trở thành một vương phi đây?
Chỉ nghĩ thôi cả người nàng đều có chút lâng lâng rồi, đang lúc này, có nha hoàn thông báo, Thất tiểu thư đến.
Hạ Vân Lệ sầm mặt lại, nha đầu này tới làm gì đây? Chuyện lần trước nàng còn ghi hận đấy!
Không chờ nha hoàn trở ra, Hạ Vân Nhiễm đã tới rồi, đôi mắt nàng mở to ngặc nhiên nói: “Lục tỷ, phòng của tỷ thật đẹp! Còn có mùi thơm thoang thoảng nữa!”
Hạ Vân Lệ chính là đang không có chổ để khoe khoang đây! Nghe lời này, nội tâm của nàng mới dễ chịu. Muốn nói tới phẩm bậc, nàng vẫn là người chọn lựa cuồi cùng. Muốn ganh đua so sánh với các tỷ muội khác là không thể nào, nhưng nhìn thấy vật ban thưởng của Hạ Vân Nhiễm, nội tâm của nàng mới cân bằng lại!
“Thất muội, ngươi tới có chuyện gì sao?” Lời Hoa Vân Lệ nói không có chút hoan nghênh nào.
“Lục tỷ, ta nghe nói đại phu nhân ban thưởng cho tỷ một dải tơ lụa thưởng đẳng, có thể cho ta nhìn một chút được không? Từ nhỏ tới lớn ta đều chưa nhìn thấy qua!” Vẻ mặt Hạ Vân Nhiễm thể hiện hết sức tò mò mong đợi.
Khóe miệng Hạ Vân Lệ cười một cái, nàng đắc ý nhíu mày, “Được rồi!Cho ngươi mở mang tầm mắt.”
Nói xong, lệnh cho nha hoàn từ trong rương lấy ra, chỉ thấy đó là tơ lụa màu hồng đào như áng mây trắng mềm mại, lộ ra một cỗ khí tức lãnh lẽo.
“Oa, đẹp quá nha! thật là đẹp a!” Hạ Vân Nhiễm như một tiểu thôn cô trợn tròn hai mắt.
Nàng càng biểu hiện như vậy, Hạ Vân Lệ lại càng đắc ý, những đồ vật này Hạ Vân Nhiễm khát vọng cũng không được.
“Lục tỷ, có thể sờ một cái không?” Hạ Vân Nhiễm khát vọng cầu khẩn.
Hạ Vân Lệ có chút đắc ý quên mình, nàng tuy rằng rất không tình nguyện, thế nhưng, nàng có thể mở miệng ban ân, “Cho cầm thử một lần”
Hạ Vân Nhiễm nói xong, liền đi tới nhẹ nhàng vuốt ve vải. Mà lúc này trong tay áo nàng rơi ra một chút phấn bột, lặng yên không tiếng động rơi bên trên. Sau khi vuốt ve xong, nàng vẫn không dám tin thán phục lên, “Đẹp quá, vừa tốt lại mềm mại!”
“Được rồi, ngươi cũng xem xong rồi, một lát nữa ta còn muốn đi qua đại tỷ, ngươi đi về trước đi!” Hạ Vân Lệ vội vàng nói.
“Oa, Lục tỷ rèm cửa sổ của ngươi thật là đẹp!” Hạ Vân Nhiễm lại đi sờ soạng cái rèm cửa sổ một cái.
Hạ Vân Lệ bắt đầu có chút chán ghét rồi, “Được rồi, không được sờ loạn, Ngươi thân là thất tiểu thư của tướng phủ, đừng giả bộ chưa từng nhìn thấy gì, làm mất mặt mũi của phụ thân.”
Hạ Vân Nhiễm vẫn không tức giận,nàng cười hi hi cáo lui, nàng xoay người đi trên đường mòn dạo đến bên ngoài cửa sổ, đôi mắt nàng nhìn chằm chằm mặt đất dưới vách tường, đột nhiên, nàng cúi thân xuống, nhìn trên mặt đất một đám kiến nhỏ đi ngang qua, lại nhìn bầu trời có chút âm u, nàng lẩm bẩm nói, “Lại sắp mưa rồi đây!”
“Tiểu thư, người ở đây làm gì?”
“Nhìn những vật nhỏ này thật đáng thương! Lại phải dọn -nhà.”
“Tiểu thư mau đứng lên, những thứ này đều rất bẩn, đừng làm dính lên người. “Tiểu Thất kéo nàng.
“Làm sao dính bẩn được? Chúng nó đều rất đáng yêu nha!” Hạ Vân Nhiễm nói xong, trong ống tay áo run lên, phủ lên trên bệ cửa sổ một lớp phấn bột màu bạc, đương nhiên không nhìn kỹ thì sẽ không thấy.
Lần này, sự việc ban thưởng đã qua một đoạn thời gian, ai cũng đều quên Thất tiểu thư không hề bắt mắt chút nào, thế nhưng Thất tiểu thư quên bọn họ sao? Đại khái không thể nào quên được! Trí nhớ của nàng từ trước tới nay đều rất tốt, ai đối tốt với nàng, đối với nàng không tốt, nàng sẽ ghi nhớ thật kỹ trong lòng, để tránh khỏi tương lai có thù báo thù, có oán báo oán, có ân báo ân.
Vì lẽ đó, ước chừng người bị Hạ Vân Nhiễm nhớ tới vẫn không ít! Nói thì dụ như Đại tểu thư.
Chọn một ngày đẹp trời, Hạ Vân Nhiễm liền đi dạo tới trước cửa của đại tiểu thư, nàng nghĩ bình thường đại tiểu thư đối với mình tốt như vậy, nàng nên đi vào ngồi chơi một chút.
Phòng của đại tiểu thư đặt tại khu vực tốt nhất, hướng về Nam Bắc, sáng sớm có thể tắm nắng, buổi tối có thể nhìn thấy ánh tà dương, gian phòng rộng rãi, phân có phòng khách, phòng giữa, nội thất ba gian, mỗi đêm đều có bọn nha hoàn gác đêm, mặt đất lát đá cẩm thạch, trong phòng nhiều đồ trang trí, đều là những vật xa hoa.
Mỹ lệ mà hào nhoáng, đại tiểu thư cao quý nằm nghiêng về một bên trên giường, quả nhiên là mỹ lệ, ánh mắt kiều mị.Hạ Nguyệt Nhu rất đẹp, mỹ lệ, bên trong lộ ra khí chất dịu dàng,quốc sắc thiên hương đại khái hình dung là đẹp.
Hạ Vân Nhiễm vừa đến gần, nàng có chút giật mình,bất quá nàng giữ gìn hình tượng tiến lên thân thiết nắm tay của nàng, “Thất muội, sao ngươi lại tới đây?”
“Ta… ta đi dạo chơi. “Hạ Vân Nhiễm miễn cưỡng cười nói.
“Làm sao vậy có ủy khuất gì sao? Ai lại khi dễ ngươi?” Hạ Nguyệ Nhu hỏi, nàng nhất định phải hỏi như thế, bởi vì vừa nhìn Hạ Vân Nhiễm chính là người có tâm tư.
“Ta… Quần áo của ta đều bị con kiến cắn mất rồi.” Nói xong, nàng khóc ô ô rất là thương tâm.
“Chuyện gì xảy ra? Ngươi nói tỉ mỉ ra xem.” Hạ Nguyệt Nhu bận bịu dìu nàng ngồi xuống.