“Phịch.” một tiếng, không ít bọt nước bắn tung tóe lên…
“A… Đại tiểu thư, Đại tiểu thư rơi vào hồ sen rồi.” Có nha hoàn thét chói tai lên, mấy người Hạ Vân Tuệ cũng sợ tới mức quên cả hô hấp, kinh hoảng kêu to lên: “Đại tỷ, Đại tỷ… Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?”
Lát sau bên cạnh nhiều thêm hai thô sử nha hoàn nhảy vào trong hồ, lôi Hạ Nguyệt Nhu lên khỏi mặt nước. Cả người Hạ Nguyệt Nhu đầu dính đầy bùn, sắc mặt trắng bệch, giống như hấp hối rồi lâm vào hôn mê.
Khi nha hoàn đem Hạ Nguyệt Nhu dìu lên, đám người Hạ Vân Nhiễm nhất thời tiến lên vây lại. Đôi tay trắng nõn của Hạ Vân Nhiễm vỗ vỗ gương mặt mềm mại đàn hồi thật tốt của Hạ Nguyệt Nhu, sốt ruột hô: “Đại tỷ, Đại tỷ, ngươi tỉnh, tỉnh! Đại tỷ, ngươi tỉnh, tỉnh…”
Hạ Nguyệt Nhu nghe tiếng mọi người kêu, mới từ từ tỉnh lại, trong đôi mắt ngập nước tràn đầy vẻ kinh sợ chưa tiêu tan. Dù cho thường ngày nàng có thanh cao cách mấy thì giờ phút này cũng sợ tới mức rơi nước mắt.
Cách đó không xa, Đại phu nhân dẫn vài nha hoàn vội vã chạy tới. Tâm can bảo bối của nàng làm sao có thể xảy ra chuyện được?
Nàng nhìn thấy Hạ Nguyệt Nhu tỉnh lại, vội quát lớn lên: “Cái ngươi nói cho ta chuyện gì xảy ra? Sao lại đưa Đại tiểu thư đến chỗ nguy hiểm như vậy?”
“Đại phu nhân, chúng ta cũng là vô tình đi dạo tới đây.” Hạ Vân Tuệ thấp giọng nói.
“Nhanh đi chuẩn bị nước nóng cho Đại tiểu thư tắm gội, đừng để bị lạnh.” Đại phu nhân vẫn là lấy nữ nhi làm đầu, ngay cả thời gian phát giận cũng không có.
Đưa mắt nhìn theo một đám người ôm Hạ Nguyệt Nhu rời đi, còn lại vài người đều hai mặt nhìn nhau, cảm thấy thực oan ức cũng thực rất áy náy.
“Vừa rồi chuyện gì xảy ra? Làm sao lại có rắn chứ?” Hạ Vân Tuệ rất khó hiểu.
“Chắc là trên cây rơi xuống đi!” Hạ Vân Lệ nói.
Mọi người ngẩn đầu nhìn lên cây, đúng là tầng tầng lớp lớp lá cây bao phủ, giống như nguy cơ thật sâu. Mấy vị tiểu thư yếu đuối nhất thời rùng mình, vội vàng cùng nhau rời khỏi cây đại thụ, đi về phía hành lang.
Hạ Vân Nhiễm cũng làm bộ cảm thấy chưa hết kinh hồn: “Ban nãy sao Đại tỷ lại nhảy vào hồ sen chứ? Đại phu nhân chắc chắn sẽ không tha cho mấy người chúng ta.”
“Chỉ là rơi xuống nước thôi, người không có việc gì là tốt rồi.” Hạ Vân Tuệ cũng cả kinh trong lòng nói. Đại tiểu thư là tử huyệt của Đại phu nhân. Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, Đại phu nhân chắc chắn sẽ không tha cho các nàng.
Khóe miệng Hạ Vân Nhiễm hơi giương lên, người không có chuyện sao? Ai biết được! Hiện tại sợ là Đại phu nhân vẫn còn đang kinh hãi, tiếp theo nàng sẽ biết nữ nhi xinh đẹp quý báu của nàng sẽ có chuyện gì.
Chỉ chốc lát sau, bốn vị tiểu thư ở đây đều bị Đại phu nhân gọi vào trong sương phòng, nhất tề qùy xuống. Đại phu nhân ngồi ngay ngắn ở ghế trên, hé ra sắc mặt giận đến tím tái, ngực phập phồng lên xuống, giống như giận đến mức muốn giết người.
Cứ tưởng rằng sau khi nữ nhi tắm gội, tẩy đi nước bẩn là xong. Nào biết rằng hiện tại, gương mặt khuynh quốc khuynh thành của nữ nhi nổi lên những nốt mụn hồng hồng. Lúc đầu chỉ có vài nốt trên mặt thôi, hiện tại đã lan ra khắp cả mặt, nhất định sẽ bị hủy dung.
“Một đám các ngươi đều quỳ thật tốt cho ta. Ngươi xem, các ngươi đem Đại tiểu thư hại thành cái bộ dạng gì.”
“Đại phu nhân, Đại tiểu thư có khỏe không?”
“Nàng bị hoảng sợ, bây giờ vẫn còn nằm trên giường, có thể khỏe được không?” Đại phu nhân nổi giận đùng đùng, cay nghiệt nói.
Chuyện Hạ Nguyệt Nhu bị hủy dung nàng tạm thời đã đè xuống. Nếu như bị truyền ra ngoài, chẳng phải là danh tiếng của nữ nhi sẽ bị hủy sao. Chuyện này trừ nàng ra thì chỉ có nha hoàn bên cạnh, các nàng sẽ không nói cho bất kì ai.
Hạ Vân Nhiễm cuối đầu ánh mắt lóe lên ý cười. Đại phu nhân đây là không tính nói cho mọi người rằng trên mặt Hạ Nguyệt Nhu nổi đầy nốt đậu sao?
“Đại tỷ chẳng qua là bị kinh sợ, qua chừng hai ngày sẽ tốt lên thôi. Đại phu nhân đừng lo lắng.” Hạ Vân Tích lớn gan nói.
Nào biết Đại phu nhân lại tức giận đến mức đem chén trên bàn hất hết xuống đất, vỗ bàn thật mạnh nói: “Một đám các ngươi trở về phòng tư quá đi, không có lệnh của ta, trong vòng ba ngày không được phép ra khỏi cửa.”
Tư quá: suy nghĩ
Ngoại trừ Hạ Vân Nhiễm, những người khác đều sợ tới mức sắc mặt trằng bệch. Từ nhỏ đến lớn, các nàng chưa bao giờ thấy qua Đại phu nhân tức giận như vậy. Trong lòng các nàng cũng cảm thấy rất oan ức. Đại tiểu thư gặp rắn, tự mình ngã vào trong hồ, sao lại trách các nàng được chứ? Chỉ có thể nói Đại tiểu thư tự làm tự chịu.
Tuy vậy nhưng bốn vị tiểu thư không thể không nghe lời, ngoan ngoãn về phòng của mình, tránh cho Đại phu nhân tức giận thêm lần nữa.
Duy chỉ có một người vui vẻ nhất chính là Hạ Vân Nhiễm. Lúc Hạ Nguyệt Nhu bị dọa sợ ngất đi trong chốc lát, không phải nàng đã vỗ vỗ vào mặt của nàng ta sao? Hắc hắc, đây là quà đáp lễ cho việc Đại phu nhân dám hãm hại nàng.
Sau khi bốn người các nàng rời đi, Đại phu nhân nhanh cóng chạy vào trong phòng, chỉ nghe truyền đến tiếng khóc thương tâm. Thì ra Hạ Nguyệt Nhu nhìn thấy trong gương không phải là gương mặt xinh đẹp của mình nên khóc đến đau lòng, tuyệt vọng.
“Nguyệt Nhu, không có việc gì, không có việc gì. Chỉ là nước trong hồ bẩn nên làm nha con bị thương thôi. Hai ngày nữa sẽ khá hơn.” Đại phu nhân đau lòng ôm lấy nàng. Dung mạo của nữ nhi bị hủy, nàng cũng cũng rất hoảng sợ, đau lòng.
Cả đời của nàng đều trông cậy vào nữ nhi. Nàng cũng không hi vọng nữ nhi có chuyện gì.
“Nương, tại sao lại như vậy… Tại sao lại như vậy… Mặt của ta có thể tốt lên không…?” Hạ Nguyệt Nhu tuyệt vọng nức nở. Không có dung mạo, nàng còn là đệ nhất mỹ nhân của kinh thành người khen không ngớt sao?
Cái này gọi là trèo cao té đau. Hạ Nguyệt Nhu cũng không dám soi gương, dù có xem vài lần đi nữa cũng đều bị dọa đến ngất đi.
Đại phu nhân cũng gấp đến mức như kiến bò trên chảo. Nàng cho nha hoàn đi mời đại phu nổi danh nhất kinh thành, dù thế nào cũng phải chữa khỏi khuôn mặt của nữ nhi.
Giữa trưa, đại phu đã tới. Nhưng khi hắn nhìn thấy gương mặt của Hạ Nguyệt Nhu cũng đành bó tay. Vì Đại phu nhân gần như lạy lục van xin, hắn chỉ tạm thời viết một phương thuốc. Hơn nữa Đại tiểu thư có thân phận tôn quý, hắn cũng không thể dùng dược bậy bạ, da mặt nàng lại rất non mềm, nên hắn chỉ dám cho thuốc có liều nhẹ, không dám cho thuốc có dược tính mạnh.
Đắp mặt xong, cả người Hạ Nguyệt Nhu rất mệt mỏi nên đi ngủ. Buổi tối, Hạ Huyền trở về nghe được tin này cũng bị đả kích mạnh. Nữ nhi này là vũ khí tốt nhất của hắn, nhưng bây giờ lại thành ra như vậy, bảo hắn làm sao không đau lòng cơ chứ?
Nhưng là, Hạ Nguyệt Nhu đã như vậy, tâm tình hiện tại của nàng cũng rất xấu, Hạ Huyền muốn trách mắng vài câu cũng không được, rất sợ nàng bị kích động sẽ ảnh hưởng đến quá trình hồi phục. Đêm nay, trong sương phòng phía đông, Đại phu nhân và Hạ Huyền coi chừng Hạ Nguyệt Nhu cả đêm không ngủ.
Ngày hôm sau, mặt của Hạ Nguyệt Nhu cũng không có chuyển biến tốt, vẫn giống như cũ, ngược lại có chút trầm trọng hơn, làm cho Đại phu nhân đứt từng khúc ruột, suýt nữa là thổ huyết. Hạ Nguyệt Nhu cũng không dễ chịu gì, mấy lần nàng tỉnh lại rồi ngất đi.
Mộng làm hoàng hậu của nàng, tiền đồ tương lai của nàng đều bị gương mặt này hủy đi.
Ba ngày sau, Đại phu nhân vẫn liều mạng toàn lực che giấu tin tức này. Trong tướng phủ, trừ nha hoàn thân cận bên người Đại phu nhân ra, mọi người cũng không biết Đại tiểu thư xinh đẹp vô song của họ đã bị hủy dung.
Cấm túc được ba ngày, các vị tiểu thư đều vội vã ra ngoài giải sầu. Hạ Vân Nhiễm cũng vậy. Nàng cũng bị buồn bực quấn lấy, ở trong vườn chơi một lát, rồi cho nha hoàn bưng một dĩa trái cây, ngồi trong đình thưởng thức.