“Ai?” Công Tôn Trường Khanh theo âm thanh tìm kiếm, không thấy ai cả, điều này khiến cho lòng hắn càng thêm xúc động.
“Cạch cạch...”
Một tràng tiếng bước chân truyền đến, đầu cầu thang có nhiều thêm một vị công tử áo lam. Đập vào mắt người đầu tiên chính là vạt áo màu lam sáng rực, tơ tằm màu tím, sóng nước tầng tầng lớp lớp bao lấy, chỉ bạc viền quanh, khiến cho sóng nước kia càng thêm mãnh liệt, trông rất sống động, sóng cuồng cuộn phía trên, một đầu bạc trắng, mắt vàng xếch lên, môi được gọt đẽo, đang giương nanh múa vuốt, khí phách thập phần.
“Cạch cạch...”
Nam tử giẫm vào cầu thang bằng gỗ chậm rãi đi xuống, mọi người tìm kiếm nơi âm thanh phát ra, thấy được hai quả hạch đào màu đỏ sẫm đang chuyển động trong tay trái hắn, vậy âm thanh “cạch cạch” kia chính là trong lúc ma sát quả hạch đào phát ra. Người có mắt nhìn, liền có thể nhìn ra hai quả hạch đào kia giá trị xa xỉ. Mà trong tứ quốc, chỉ có Chu Liên quốc mới đem quả hạch đào ra chơi đùa như thế, lẽ nào, người này là người của Chu Liên quốc?
Chờ nhìn thấy dung nhan của công tử áo lam, Công Tôn Ký trong lòng cả kinh, không suy nghĩ liền nói ra tên của hắn, “Bách Lý Giao.”
“Thái tử điện hạ, đã lâu không gặp.”
Bách Lý Giao gật đầu, xem như chào hỏi với Công Tôn Ký.
Khi tên Bách Lý Giao truyền đến tai mọi người, lại khiến cho những người có mặt ở đây đều kinh hãi không thôi.
“Bắc giao Nam phượng”, nói đúng hơn là Quận vương Bách Lý Giao của Chu Liên quốc, cùng thiếu chủ Phượng Cửu của Bàn Long thành Dực Nhân quốc, đều là nhân trung chi long. Phần đông công tử trong thiên hạ, hoàng tử danh môn, bọn họ đều có năng lực áp đảo quần hùng, trở thành công tử đứng đầu đại lục, đương nhiên là có năng lực và bản lĩnh của họ. Nay thấy, chỉ riêng dung mạo kia, khí chất kia, liền trực tiếp đem Thái tử cùng Yến vương gia của Thương Nguyệt quốc so sánh rồi.
Bách Lý Giao xuất hiện ở Cẩm thành, khiến cho Công Tôn Ký cảm thấy hết sức ngoài ý muốn. Hắn là Quận vương của Chu Liên quốc, danh tiếng ở Chu Liên quốc thậm chí còn hơn cả hoàng tử, hơn nữa còn được quốc vương của Chu Liên quốc Bách Lý Ảnh tin tưởng mù quáng. Có tin đồn, nói Bách Lý Giao kỳ thật là con riêng của Bách Lý Ảnh và vợ em trai mình, vì thế mới được sủng ái như thế... Chỉ là, Bách Lý Giao đến Cẩm Thành làm cái gì?
Vẻ mặt Công Tôn Ký biến đổi thất thường, không tránh được ánh mắt của Bách Lý Giao, hắn cười nhẹ, xem ra Công Tôn Nam đối với nhi tử của mình cũng giữ bí mật, vẻ mặt của Công Tôn Ký cùng Công Tôn Trường Khanh cho thấy, bọn họ tựa hồ cũng không biết gần đây đã xảy ra chuyện gì. Không nghĩ tới lão già Công Tôn Nam này còn đề phòng người khác rất nhiều.
Bách Lý Giao ngược lại nhìn về phía Hạng Quân Vãn, vừa rồi có chút khoảng cách, nhìn thấy không rõ ràng. Lúc này nhìn gần như thế, trong mắt Bách Lý Giao hiện lên một chút kinh diễm.
Nếu người này là nữ tử, nhất định sẽ họa thủy, khuynh quốc khuynh thành, bất quá... Bách Lý Giao lắc lắc đầu, mặc dù là nam tử, Di Hồng Công Tử vẫn đoạt ánh mắt người khác như cũ, khiến cho tầm mắt người khác không thể dời đi. Không biết Cẩm thành khi nào thì xuất hiện nhân vật số một như thế?
“Ngươi vì sao phải giúp hắn?” Thấy Bách Lý Giao nhìn chằm chằm Hạng Quân Vãn không chớp mắt, trong lòng Công Tôn Trường Khanh có loại khó chịu nói không nên lời. “Đây là chuyện của Thương Nguyệt quốc chúng ta.”
Đối với Công Tôn Trường Khanh mang theo nghi ngờ “mãnh liệt”, Bách Lý Giao cảm thấy rất buồn cười. Vương gia mười tuổi này dường như cũng không ý thức được thân phận của mình, lúc này lại hoàn toàn giống như một thiếu niên bướng bỉnh quần là áo lụa, thật sự là buồn cười.
“Ta vui. Ngươi làm gì ta? Ta thấy hắn thuận mắt, nhìn ngươi không vừa mắt, chính là đơn giản như thế!” Đối với nam nhân ấu trĩ như vậy, Bách Lý Giao không có nhiều kiên nhẫn mà đi giải thích. Theo hắn thấy, Công Tôn Trường Khanh bất quá là một “đứa trẻ” bị người khác nuông chiều, đội vòng sáng hoàng thất, chưa được tôi luyện qua nên mới non nớt như thế.
“Ngươi... khốn kiếp.” Công Tôn Trường Khanh giơ nắm đấm, vừa định đánh vào khuôn mặt “ra vẻ ta đây” của Bách Lý Giao, thì Công Tôn Ký nắm chặt nắm tay của hắn lại. “Tam đệ, dừng tay.”
Chỉ là một tiếng, Công Tôn Trường Khanh cũng không thu hồi nắm tay, cho đến khi Công Tôn Ký hét lớn một tiếng, “Đủ rồi! Dừng tay.” Công Tôn Trường Khanh mới mãnh liệt phục hồi lại tinh thần.
Hơn nữa nhìn chung quanh, Công Tôn Trường Khanh cảm thấy đầu óc nóng lên, hắn đây là làm sao vậy? Bình thường hắn cũng không phải như thế, vì sao hôm nay dễ dàng bị chọc giận như vậy? Công Tôn Trường Khanh cảm thấy đầu rất đau, giống như có cây búa đập vào đầu vậy, chuyện vừa nói vừa làm khi nãy như chiếu ngược lại trong đầu hắn, khiến cho Công Tôn Trường Khanh quả thực không tin người nọ chính là mình.
“Di Hồng công tử, chuyện hôm nay, bổn điện hạ nhất định sẽ nói chi tiết với phụ hoàng! Phụ hoàng nhất định sẽ cho Hồ Cơ cô nương một công đạo.”
“Tin chắc điện hạ nhất định sẽ nói được làm được, giữ chữ tín!” Hạng Quân Vãn không có ép sát, chỉ là đến đấy rồi ngừng.
“Yên tâm.” Công Tôn Ký kéo Công Tôn Trường Khanh vẻ mặt có chút dại ra nhanh chóng rời khỏi Bách Hoa Lâu. Nhìn bọn họ vội vàng rời đi, Hạng Quân Vãn trong lòng hừ lạnh một tiếng. Cho rằng Công Tôn Ký không dám nuốt lời, hôm nay hắn ở trước mặt nhiều người như vậy hứa hẹn, chuyện này chính là quan hệ đến danh dự của thái tử, Công Tôn Ký sẽ không dám lấy tương lai của mình ra đánh cuộc.
Nhân vật then chốt đã đi, kịch này cũng không cần phải diễn nữa rồi.
Hạng Quân Vãn tiến đến bế Hồ Cơ lên, chuẩn bị rời khỏi đây, lại bị Bách Lý Giao gọi lại.
“Tại hạ hiểu sơ y thuật, không biết có thể để ta xem thử vị cô nương này hay không. Có lẽ, còn có thể cứu được.”
Vẻ mặt Bách Lý Giao cực kỳ thành khẩn, trước mặt những người này, Hạng Quân Vãn tự nhiên là sẽ không cự tuyệt, chỉ là ở trong lòng đem người trước mắt này liệt vào nhóm “Nhân vật nguy hiểm”.
Hay là, hắn đã nhìn thấu thủ đoạn của mình?
Hạng Quân Vãn vừa nghĩ tới đấy, sau đó lập tức phủ định ý nghĩ này. Không có khả năng! Độc thuật Đường Môn thiên hạ vô song, nàng là đệ tử ưu tú nhất của Đường Môn, ngay cả tổ phụ cũng đối với nàng khen không dứt miệng, nói nàng là thiên tài trăm năm khó gặp... Cho dù Bách Lý Giao biết y thuật, cũng không thể phát hiện bí mật của nàng được.
Hạng Quân Vãn dịch chuyển vị trí, Bách Lý Giao liền tiến lên, đưa tay phủ lên mạch đập của Hồ Cơ. Không có nhịp đập, tim đã ngừng đập. Bách Lý Giao lại đưa tay, chạm vào vết máu đen bên khóe miệng Hồ Cơ rồi đưa lên mũi ngửi.
“Tuyệt hồn!” Bách Lý Giao kinh hãi.
Tuyệt hồn, độc chi thánh phẩm, khó giải. Dùng tuyệt hồn, chỉ cần hít vào một hơi sẽ bị mất mạng.
Vốn dĩ Bách Lý Giao còn đang hoài nghi Hồ Cơ đã sớm ăn vào độc dược, để hãm hại Công Tôn Trường Khanh, nhưng hiện tại xem ra giả thiết này căn bản là không được thành lập. Tuyệt hồn vào miệng liền tan ra, không có khả năng giấu ở trong răng nanh, xem ra đúng là Công Tôn Trường Khanh giết chết Hồ Cơ.
“Quận Vương chắc không phải hoài nghi người của bản công tử hãm hại Công Tôn Trường Khanh chứ?”
Hạng Quân Vãn híp mắt, đánh giá nam tử trước mắt. Tuy rằng hắn thủy chung lộ ra bộ mặt phong lưu tùy ý, nhưng trực giác của Hạng Quân Vãn cho biết người trước mắt cực kỳ nguy hiểm, không thể khinh thường. Nhiều người như vậy, chỉ có Bách Lý Giao có thể hoài nghi Hồ Cơ là giả chết, cho dù vừa rồi hắn giúp nàng, nhưng hiện tại lại làm như thế, mục đích sau lưng rốt cuộc là gì còn chưa biết được.
Tóm lại, người này không phải là bằng hữu.
“Di Hồng công tử quả thực thẳng thắn! Không sai, ta vừa rồi xác thực có điều hoài nghi. Dù sao ông chủ trước đây của Bách Hoa Lâu là Yến vương phi bị hưu, mặc dù hiện tại nơi này là sản nghiệp của công tử, nhưng khó đảm bảo sẽ không có người trung thành vì Hạng Quân Vãn ra mặt. Hiện tại xem ra, là ta sai rồi.”
Bách Lý Giao ngược lại thẳng thắn vô tư, hướng Hạng Quân Vãn tiêu sái cúi đầu, người này phong lưu cực hạn, dù là giải thích, thì trong lúc đưa tay đó cũng là tao nhã muôn vàn.