Editor: Tuyết.Nhi.
Công Tôn Nam gần đây có chút sứt đầu mẻ trán, từ khi Đỗ Trạch bói ra quẻ “Thái Bạch xuất hiện, nữ chúa hưng vượng”, hàng đêm hắn đều không thể nghỉ ngơi. Tuy rằng Đỗ Trạch già rồi có chút hồ đồ, nhưng quẻ bói của hắn trước giờ chưa từng sai.
Lúc Công Tôn Nam vẫn còn là hoàng tử, ngay khi Thái tử Công Tôn Bách đi Chu Liên quốc cưới Bách Lý Thái Vi, trước khi đi, có mời Đỗ Trạch bói một quẻ, kết quả là đại hung. Nhưng Công Tôn Bách vẫn kiên trì muốn đích thân đi cưới người trong lòng, cuối cùng táng thân trên sông, ngay cả thi thể cũng không vớt lên được. Sau khi Công Tôn Bách chết, chúng hoàng tử tranh đoạt đế vị, Đỗ Trạch bói toán rằng Công Tôn Nam sẽ trở thành tân đế quân, quả nhiên hắn đột phá trùng trùng điệp điệp trở ngại, trở thành hoàng đế Thương Nguyệt quốc.
Nay Đỗ Trạch bói ra kết quả như thế, “Nữ chúa hưng vượng”... Rốt cuộc là có ý gì?
Chẳng lẽ nói, trên đại lục sẽ xuất hiện một nữ nhân đến nhất thống tứ quốc sao? Điều này nghe qua quả thực là hết sức hoang đường. Nữ nhân bất quá chỉ là công cụ ấm giường cùng nối dõi tông đường mà thôi, làm sao có thể lên mặt đài, làm sao kết thúc cục diện tách rời mấy trăm năm nay? Nhưng, quẻ bói của Đỗ Trạch chưa từng xảy ra sai sót, dù cho kết quả này thoạt nhìn hoang đường không đáng tin, nhưng Công Tôn Nam vẫn tin tám phần.
Mấy ngày nay, có một số người lần lượt đến kinh thành, ba nước khác tựa hồ đối với Thái Bạch xuất hiện ban ngày cảm thấy rất hứng thú, ba nước đều có người bói toán cao siêu, chỉ sợ cũng bói ra kết quả giống nhau, bọn họ đến đây, nhất định vì tìm kiếm nữ chúa trên quẻ. Sao Thái Bạch vào lúc giữa trưa xuất hiện ở trên không Cẩm Thành, chẳng lẽ biểu thị “Nữ chúa” ở trong Cẩm thành sao?
Chỉ là, nữ chúa này rốt cuộc sẽ là ai đây?
Vừa nghĩ tới sẽ có một nữ nhân như thế tồn tại, hơn nữa uy hiếp đến địa vị của mình, đáy lòng Công Tôn Nam cảm thấy lạnh lẽo. Bên cạnh giường mình, nghe kẻ khác ngủ ngáy (ta bó tay, hông dịch được câu này). Vô luận nàng là ai, hắn nhất định phải tìm được nữ nhân này rồi giết chết nàng, đập tan lời tiên đoán trong quẻ tượng! Giang sơn của Công Tôn Nam hắn, tuyệt đối không thể hủy ở trong tay một nữ nhân.
Công Tôn Nam bởi vì “Nữ chúa hưng vượng” sầu lo đến tóc cũng sắp bạc, vừa đúng lúc con trai bảo bối của hắn Công Tôn Trường Khanh ngay thời khắc then chốt này rước lấy đại họa. Nhìn Công Tôn Trường Khanh quỳ trên mặt đất, còn có Bách Lý Giao bên cạnh đích thân đến cáo trạng, Công Tôn Nam cực kỳ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Giết người cũng nên tìm một nơi âm u không có mà ai giết. Công Tôn Trường Khanh thế nhưng ở thanh lâu náo nhiệt giết người, còn nói ra lời nói khốn kiếp như thế, vừa vặn bị Bách Lý Giao bắt gặp, hôm nay chạy đến trong cung để cáo ngự trạng, còn có “đơn kiện” phong phú, viết đầy chữ kia , khiến cho Công Tôn Nam hận không thể một cước đá bay Công Tôn Trường Khanh. Chẳng lẽ hắn không biết chú ý hình tượng, không biết hai chữ “Thu liễm” viết thế nào sao?
Người của ba nước đều lần lượt đến Cẩm thành, bọn họ đang lo bắt không được bím tóc của Thương Nguyệt quốc, Công Tôn Trường Khanh còn ngay thời điểm này nói cái gì mà “Toàn bộ thiên hạ đều là nhà của ta”. Chẳng lẽ hắn muốn cho ba nước khác hiểu lầm, làm cho bọn họ nghĩ rằng Thương Nguyệt quốc giấu diếm nữ chúa trong quẻ tượng muốn mưu đồ thiên hạ, hắn muốn khiến cho Thương Nguyệt quốc trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích sao?
“Phụ hoàng, nhi thần sai rồi.” Công Tôn Trường Khanh từ sau khi ra khỏi Bách Hoa Lâu, đầu óc liền hoàn toàn thanh tỉnh, hắn không rõ chính mình tại sao lại ở Bách Hoa Lâu luống cuống như thế, chẳng lẽ có người đối với hắn động tay động chân?
Hắn ở Bách Hoa Lâu chỉ uống mấy ngụm trà, điểm tâm căn bản là không có chạm vào. Thân là hoàng tử, sinh trưởng ở hoàng cung, từ nhỏ đến lớn gặp phải vô số lần hãm hại, Công Tôn Trường Khanh đã sớm luyện được một phen bản lĩnh, nếu nước trà có vấn đề hắn nhất định sẽ phát hiện. Nhưng trà kia rõ ràng không có vấn đề, vậy rốt cuộc là chỗ nào xảy ra sai sót chứ?
“Sai rồi? Một câu biết sai thì xong sao. Hiện tại ngươi dẫn đến sự phẫn nộ của dân chúng, sự phẫn nộ của dân chúng ngươi có hiểu hay không!” Công Tôn Nam đem “đơn kiện” cầm trong tay vứt trên mặt đất, “Ngươi nhìn chuyện tốt mà ngươi làm đi.”
Bách Lý Giao không nói lời nào, cười híp mắt ngồi ở bên cạnh uống trà xem cuộc vui, một bộ dáng rất say mê. Còn Công Tôn Ký quỳ bên cạnh Công Tôn Trường Khanh, vì Tam đệ cầu xin tha thứ.
Nếu bình thường, Công Tôn Nam nhất định sẽ chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không. Lần này Công Tôn Trường Khanh chắc chắn là chạm phải nòng súng, bộ dáng Bách Lý Giao tựa hồ là không nghiêm trị Công Tôn Trường Khanh liền thề không bỏ qua khiến cho Công Tôn Nam đau lòng, nên không thể không xử phạt con yêu.
Cân nhắc lợi hại, Công Tôn Nam cắn chặt răng, “Yến vương gia ngang bướng không chịu nổi, dạy mãi không sửa, nay phạm phải sai lầm lớn, mặc dù không phải cố tình, lại khó thoát khỏi tội danh này. Hiện tại đem Yến vương gia lưu đày Mạn Bắc ba năm, ở đấy hối cải! Tức khắc rời khỏi kinh thành, không được có sai sót.”
Mạc Bắc lạnh khủng khiếp, từ xưa đến nay đều là nơi lưu đày tội thần, nay Công Tôn Nam đem Công Tôn Trường Khanh sung quân tới đó, đối với Công Tôn Trường Khanh sinh trưởng ở kinh thành, cẩm y ngọc thực mà nói chắc chắn là một loại hình phạt rất nặng.
“Phụ hoàng bớt giận, phụ hoàng, xin người niệm tình Tam đệ tuổi nhỏ, tha thứ cho Tam đệ...” Công Tôn Ký không nghĩ tới Công Tôn Trường Khanh sẽ bị lưu đày Mạc Bắc, nơi đó khí hậu cực kỳ ác liệt, điều kiện cũng hết sức kém, xem ra lần này Công Tôn Nam quả thật rất tức giận.
“Ý trẫm đã quyết. Ai cũng không được cầu xin tha thứ.”
“Tốt! Tốt! Bệ hạ như vậy, đáng để mọi người kính nể.”
Thấy đã đạt được thứ mình muốn, Bách Lý Giao liền đứng lên hướng Công Tôn Nam hành đại lễ, “Bản Quận vương thay Hồ Cơ cô nương cảm tạ bệ hạ.”
Tin tức Công Tôn Trường Khanh bị lưu đày Mạc Bắc truyền tới, trong Bách Hoa Lâu đang vì Hồ Cơ tổ chức lễ tang. Thoáng chốc, liền có công sai mang theo ngự y cùng nhau tiến đến, yêu cầu mở quan tài khám nghiệm tử thi.
“Mở quan tài khám nghiệm tử thi?” Hạng Quân Vãn cười lạnh, Công Tôn Nam quả nhiên khôn khéo, bất quá nàng cũng không sợ.
“Mở quan tài ra.” Quan tài tối như mực bị mở ra, Hồ Cơ một thân tuyết trắng, làn da phiếm đen, lẳng lặng nằm ở trong quan tài.
Một đám người tiến lên, bận bịu một hồi lâu, cuối cùng ngự y xoa mồ hôi trên trán, đứng lên nói, “Quả thật là trúng độc, độc trúng phải là Tuyệt Hồn, không có thuốc nào chửa được.”
“Hừ!” Hoa Ngũ Nương hừ lạnh, cho người đóng quan tài lại, “Đại nhân, hiện tại có thể để chúng ta đem Hồ Cơ hạ táng chưa, để cho người chết xuống mồ vi an chứ?”
“Có thể, có thể...”
Ngự y chạy về hoàng cung, đem kết quả kiểm tra nói cho Công Tôn Nam, vừa nghe là Tuyệt Hồn, hơn nữa loại độc này vào miệng lập tức tan ra, căn bản không có khả năng giấu ở trong răng, Công Tôn Nam đã loại bỏ ý niệm Hồ Cơ ngậm độc tự sát, nhằm hãm hại Công Tôn Trường Khanh trong đầu.
“Bệ hạ, ngài thật độc ác! Một chuyến đi này của Khanh Nhi, ba năm mới có thể trở về, người để cho nô tì sống thế nào đây. Mạc Bắc lạnh khủng khiếp, bao nhiêu người chết ở cái nơi ăn thịt không nhả xương kia. Khanh Nhi chưa chịu khổ bao giờ, để hắn đi tới đó, quả thực là khiến cho Khanh Nhi mất mạng mà!”
Hiền phi khóc đến run rẩy cả người, nếu bình thường, Công Tôn Nam nhất định sẽ trấn an, nhưng bây giờ là thời kỳ then chốt, tiếng khóc nỉ non của nữ nhân ở trong lỗ tai của Công Tôn Nam rất om sòm.
“Người đâu, đem Hiền phi dẫn đi! Nếu còn có người vì Yến vương gia cầu tình, giết ngay tại chỗ.”
“Bệ hạ, bệ hạ thứ tội, nô tì cầu xin bệ hạ niệm tình tình cảm vợ chồng mà cứu Khanh Nhi...” Nữ nhân vốn dĩ xinh đẹp như hoa, lúc này vì nhi tử, hèn mọn quỳ trên mặt đất cầu xin Công Tôn Nam có thể niệm tình tình cảm vợ chồng cùng cốt nhục thân tình, đặc xá cho Công Tôn Trường Khanh. Nàng đã quên, người trước mắt này là quân vương, so với thân tình con cái, hắn càng để ý quyền thống trị của mình có được vững chắc hay không hơn.
“Đem Hiền phi dẫn đi! Nếu còn cầu tình, thì chém cho trẫm!” Công Tôn Nam hét lớn một tiếng, vừa định cho người kéo Hiền phi đi, một giọng nói cứng cáp vừa không mất đi uy nghiêm truyền tới, “Thế nào, ngay cả ai gia cũng muốn giết sao?”