Editor: Cửuvĩhồ
Hạng Quân Nhu tại tướng quân phủ làm mưa làm gió đã quen, tự nhiên không biết Phỉ Thúy cư đã sớm bị Hạng Quân Vãn bày hoa mai trận. Hoa mai trận là Thái Cực trận pháp hung hiểm nhất trong bát đại trận pháp chi nhất, tự nhiên là Hạng Quân Vãn không tính đối với người bước vào nơi này hạ thủ lưu tình.
Ba người dẫm trên đường đá nhỏ đi vào, chỉ là mới đi được năm bước, trong chỗ tối Kinh Hồn vặn nhẹ trận pháp trong đá, hoa mai trận trước mặt lập tức thay đổi cảnh sắc làm cho nhóm nha hoàn đi trước sắc mặt đại biến.
Người thì thấy đang ở hoang mạc ngàn dặm, người thì lại như rơi vào hồ băng nghìn năm, người khác thì như rơi vào động sâu xung quanh là hàng nghìn con rắn.
"Cứu mạng a! Cứu mạng! A.......!"
Tiếng kêu thảm thiết không ngừng truyền đến, làm cho những người vây xem xung quanh sợ tới mức kinh hồn táng đảm. Tại trong mắt mọi người, ba người trước mặt tựa như lên cơn điên, nằm trên mặt đất thét chói tai, rồi xé rách đầu tóc cùng quần áo của chính mình, hòn toàn là bộ dáng bị trúng tà.
"Các nàng.....các nàng bị sao vậy?" Hạng Quân Yến sắc mặt trắng bệch, nàng chưa từng gặp qua sự tình quỷ dị như vậy, trong lòng bàn tay tràn đầy lạnh lẽo.
"Không.....không biết!" Răng của Hạng Quân Văn cũng đánh vào nhau, một màn trước mắt làm cho nàng nhớ lại ngày đó trước cửa tướng quân phủ thu thập Hạng Quân Vãn, ngày đó tình cảnh cũng rất quỷ dị. Hay là nơi này có quỷ?
Nghĩ vậy, Hạng Quân Văn rùng mình một cái, trên thân nổi lên một tầng da gà. Nhìn lại Phỉ Thúy cư này, lãnh lãnh thanh thanh, quả thật có chút làm người ta sợ hãi.
Bên cạnh những người đến xem trò vui đều bị dọa sợ ngây người, không biết nói cái gì cho phải, thời điểm Hạng Quân Lam nhỏ tuổi nhất quan sát thấy một nha hoàn trước mặt móc mắt của chính mình ra, trực tiếp sùi bọt mép hôn mê.
"Tiểu thư, không lẽ nơi này có ma quỷ a? Như thế nào gió lạnh từng trận....." Lục Liễu bình thường lá gan không nhỏ, bây giờ cũng nơm nớp lo sợ.
Bỗng một tiếng hét thảm thiết truyền đến. Trốn ở một nơi bí mật gần đó, Lạc Tuyết nhìn thấy tình cảnh của ba người kia, lấy tay bịt kín miệng, sợ chính mình nhìn thấy cảnh tượng ghê tởm kia thét ra tiếng. Ngược lại là Kinh Hồn rất bình tĩnh. Nhìn lên thời gian không sai biệt lắm, Kinh Hồn đem tảng đá vặn ngược lại, hết thảy lại khôi phục nguyên dạng.
"Có quỷ.......có quỷ a!" Ba người không để ý đến chủ tử đang ở trước mặt, cũng không để ý đến đau đớn trên người, nhanh chân bỏ chạy khỏi Phỉ Thúy cư.
Nguyên bản mọi người trong lòng cũng đang hoảng sợ, hiện tại nhìn thấy các nàng đều đã chạy đi, cũng ồn ào ly khai khỏi Phỉ Thúy cư.
"Tứ muội, chúng ta trước rời khỏi nơi này đi!" Hạng Quân Yến dắt Hạng Quân Nhu, để cho người nâng Hạng Quân Lam dậy, cùng Hạng Quân Văn rời khỏi Phỉ Thúy cư. Vừa bước ra khỏi cửa, đại môn "két" một tiếng khép lại, đem những người bên ngoài càng thêm thấy thập phần quỷ dị.
"Tứ tỷ tỷ, Nhị tỷ không phải bị quỷ ám đi...." Hạng Quân Văn hàm răng cao thấp đánh nhau, nàng càng ngày càng thấy lạnh, càng ngày càng thấy sợ hãi, "Chúng ta đừng tìm Nhị tỷ gây phiền toái, rất dọa người!"
Lời nói của Hạng Quân Văn giống như đang nhắc nhở Hạng Quân Nhu, đúng vậy! Hạng Quan Vãn sau khi trở về dường như có chút không thích hợp, chẳng lẽ đúng là bị quỷ ám? Nếu thật là như thế nàng phải tìm người đến tướng quân phủ "bắt quỷ", thuận tiện giết chết Hạng Quân Vãn, nới rằng nàng bị quỷ ám. Dù sao sự việc diễn ra hôm nay cũng có hạ nhân trong phủ trông thấy, cho dù nàng có chết, Hoàng thượng và Thái hậu có muốn truy cứu trách nhiệm, cũng không tìm ra nguyên nhân. Nghĩ vậy, Hạng Quân Nhu liền đi về phía hương ngọc viện của Ngọc phu nhân.
Ngược lại Hạng Quân Vãn thoải mái ngủ thẳng đến buổi chiều mới dậy, sau khi rửa mặt ăn cơm xong, Lạc Tuyết đem những lời nói của Hạng Quân Nhu tại hương ngọc viên cùng Ngọc phu nhân nhất nhũ nhất thập cho tiểu thư.
"Bắt quỷ? Ha ha......."
Tại Đường môn, Hạng Quân Vãn cũng đã gặp qua tranh đấu trong gia tộc như vậy, nhưng là chuyện như này vẫn là lần đầu tiên. Không ngờ rằng Hạng Quân Nhu chán ghét mình như vậy, muốn mượn cơ hội thần không biết quỷ không hay giết nàng, thuận tiện nói rằng nàng bị quỷ ám, thân thể bị trúng tà để lừa dối mọi người, bọn họ lá gan ngược lại rất lớn!
Thoáng qua suy nghĩ, Hạng Quân Vãn gọi Lạc Tuyết cùng Kinh Hồn lại gần, tại bên tai bọn họ thấp giọng dặn dò vài tiếng, hai người liên tục gật đầu.
Sau mấy ngày, Hạng Quân Vãn vẫn như trước mỗi ngày luyện võ ngoài sân. Cùng Phượng Cửu gặp mặt bất ngờ khiến nàng khắc sâu nhận thức chính mình cùng cường giả trong lúc đó có bao nhiêu chênh lệch. Nàng tuy rằng là nữ tử, không muốn là hảo hán đỉnh thiên lập địa, nhưng cũng không thể tùy ý người bắt nạt. Vạn nhất lần sau gặp lại Phượng Cửu, cũng không thể tùy tiện đã bị cởi giày, thật sự rất không có sĩ diện. Còn có độc của nàng, cũng cần gia tăng liều lượng.
Hạng Quân Vãn hoàn toàn đem Phượng Cửu quăng ra sau đầu, lại không biết yêu nghiệt này đang làm một chuyện cực kỳ điên cuồng.
"Thiếu chủ, ngài đây là?" Nhìn trên bàn một đôi kim khảm ngọc hài, hai mắt Phi Sương trợn thật lớn suýt chút nữa rơi ra.
Ngày đó khi nghe Thiếu chủ định ra Thiếu chủ phu nhân, liền sai người theo chân núi tìm đến đôi giày kia của Hạng Quân Vãn, hơn nữa cho người ta dùng vàng ròng dựa theo kích thước, làm ra một đôi y hệt, Thiếu chủ đây là có ý gì? Làm cho Phi Sương đầu óc cũng mơ hồ. Tuy rằng nhìn quen hắn luôn không theo lẽ thường tình, nhưng có thể làm ra một đôi kim hài như này, vẫn là lần đầu tiên.
"Ngày mai cho người ta công bố, nói bản Thiếu chủ muốn kết hôn, bản Thiếu chủ đối với phu nhân yêu cầu duy nhất là có thể đi vừa đôi kim hài này".
Nghe xong lời của Phượng Cửu, Phi Sương suýt chút nữa phun máu. Nguyên lai ngày đó Thiếu chủ trong phòng buồn phiền là vì chuyện này? Hắn muốn dùng phương thức này để tìm ra Thiếu chủ phu nhân? Này, điều này có thể sao? Cô nương nhà ai mà không đem chân ngọc cất giấu trong giày, chẳng lẽ thật sự phải cởi ra thử giày? Phi Sương cảm thấy nữ tử áo trắng kích thích Thiếu chủ rất lớn, làm cho Phượng Cửu trở nên không bình thường.
"Thiếu chủ, ngài như vậy, vậy Vân Tranh quận chúa......"
"Nàng nếu có thể đi vào, ta sẽ cưới nàng! Chỉ sợ nàng không thể!"
Nghe vậy, Phi Sương xem như đã rõ ràng. Vân Tranh quận chúa một đôi thiên túc, đây là điều mọi người đều biết.
Thiếu chủ giờ lại nói như vậy, rõ ràng rất bài xích Vân Tranh quận chúa. Chỉ là, tính tình quận chúa như vậy, sợ là sẽ không từ bỏ ý đồ! Nàng đã sớm nói rằng, vị trí Thiếu chủ phu nhân của Bàn Long thành là của nàng, ai cũng đừng mong mơ tưởng, hơn nữa còn lấy thủ đoạn tàn nhẫn đem những thiếu nữ tơ tưởng loại bỏ.
Tuy rằng như vậy giúp Phượng Cửu giải quyết không ít phiền toái, nhưng là làm cho Thiếu chủ độc thân đến bây giờ, đã trở thành một thanh niên, còn chưa qua tay nữ tử nào. Hy vọng nữ tử mà Thiếu chủ coi trọng có năng lực, có thể chống lại Vân Tranh quận chúa cùng Lão thái quân.
Tin Thiếu chủ Bàn Long thành tìm bạn trăm năm , không bao lâu liền truyền khắp nơi. Nhìn cặp kim hài kia trước mắt mọi người đều như sáng lên, nhưng xem đôi giày chỉ lớn nhỏ tầm bàn tay nam nhân, có người đặt điều lại nói thầm, Phượng Cửu kia không phải là luyến đồng đi! Đôi giày kia rõ ràng chỉ to bằng chân hài tử, lấy một đôi giày như vậy ra tìm bạn trăm năm, không phải là lừa dối sao!
"Gia, Phượng Cửu này cũng thật thú vị! Ngài nói, hắn làm chuyện này thực ra là có ý gì a?" Người đứng sau Bách Lý Giao, nhìn bốn người nâng đôi kim hài kia, Phượng Cửu để người ta tuần hành khắp phố, triển lãm cặp kim hài, làm người dân đối với cặp giày kia ấn tượng khắc sâu.
"Cạch cạch...." Hai quả hạch đào trong tay Bách Lý Giao nhẹ nhàng chuyển động, một thân lam bào, càng phụ trợ cho khuôn mặt anh tuấn rắn rỏi của hắn.