Edit: KangKang
Beta: Tuyết Ảnh Nhi
Nhìn gương mặt mị hoặc chúng sinh càng ngày càng gần kia, tim Hạng Quân Vãn đột nhiên đập dồn dập, cùng với tim đập gia tốc là hai má nóng bỏng như phát sốt, cùng với yết hầu khô nóng.
Tuy rằng phía trước chỉ là một lời nói đùa hiếu thắng, nhưng mà Hạng Quân Vãn không ngờ rằng Phượng Cửu cư nhiên sử dụng tất cả vốn liếng để chặn lại chiêu thức của nàng, giống như đối với nàng mưu đồ đã lâu, đã sớm thiết lặp một cái bẫy chờ nàng nhảy vào.
Trong lỗ mũi tất cả đều là hơi thở nam tính trên người Phượng Cửu, khiến cho đầu óc Hạng Quân Vãn đình trệ tạm thời, quên cả trốn tránh, chờ đến khi Phượng Cửu đến trước mặt nàng, thời điểm hô hấp ấm áp nhẹ nhàng lay động chóp mũi của nàng, Hạng Quân Vãn rốt cục thanh tỉnh lại.
“Đừng……”
Lời còn chưa nói xong, lời phía sau đều bị Phượng Cửu nuốt vào miệng. Không để Hạng Quân Vãn lui về phía sau, bàn tay to của Phượng Cửu giữ lấy đầu nàng, cái lưỡi linh hoạt nâng mở cánh môi của nàng, dò xét đi vào, dó xét triệt để.
Lúc này, Hạng Quân Vãn ngốc lăng. Phượng Cửu vẫn luôn tao nhã, dù cho vui cười hay tức giận mắng chửi người, cũng là đối với nàng che chở cực kỳ, hôm nay lại có chút vội vàng, vội vàng như một tên tiểu tử tóc còn để chỏm, ở trong miệng của nàng một đường thẳng tiến. Thậm chí nhiều lần lưỡi của hắn đụng phải răng nanh của nàng, cọ lưỡi hắn đau đến run rẩy, hắn vẫn là không chịu bỏ qua, tích cực thăm dò hương thơm thuộc về nàng như trước.
“Chít chít ——” Bao Tử ở một bên hoàn toàn ngây người, lệch hàm, đầu lưỡi hồng nhạt thè ra, hai con mắt lấp lánh nhìn hai người. Chủ tử thật vô sỉ! Bao Tử càng ngày càng cảm thấy Phượng Cửu chính là một cầm thú che dấu vô cùng tốt, thẳng đến khi gặp được Hạng Quân Vãn thú tính mời nổi lên, thường làm ra chuyện không bình thường, hay là Hạng Quân Vãn chính là cái chìa khóa mở ra thú tính kia của Phượng Cửu?
Phượng Cửu lúc này, không nghĩ được nhiều như vậy, môi của nàng, ngây ngô giống như hắn tưởng tượng như vậy, còn có hương hoa quả, khiến cho hắn vốn dĩ chỉ tính lướt qua liền quên mất dự tính ban đầu, một mặt đòi hỏi, thẳng đến khi hơi thở của Hạng Quân Vãn nặng nề, hai má đỏ lên, Phượng Cửu mới thở dài một tiếng, lưu luyến không rời khỏi.
Nhìn cặp môi của Hạng Quân Vãn bị mình hôn đến sưng đỏ kia, Phượng Cửu có đau lòng, có áy náy. Chuyện này hắn cũng là lần đầu tiên, đã vậy còn quá lỗ mãng, làm cho môi nàng sung lên như đóa hoa hồng buổi sáng, tựa hồ có thể nhìn thấy tơ máu ở trên môi.
“Thực xin lỗi!” Phượng Cửu có chút ảo não, vẫn tự xưng là không gì làm không được hắn rốt cục hất bại, “Ta cam đoan lần sau sẽ làm tốt hơn……”
Lời nói của Phượng Cửu trong khiến cho mặt Hạng Quân Vãn nóng bỏng giống như có thể nung chảy thép, người nam nhân này làm sao có thể……mặt dày vô sỉ như lẽ đương nhiên như thế!
Thấy Hạng Quân Vãn nửa ngày không nói lời nào, Phượng Cửu có chút sốt ruột, hắn thừa nhận chính mình rất tự tin có được nàng, đem người vợ này đem về nhà, cho nên mới dùng biện pháp như thế, trước hết bắt đầu từ hôn, từng chút từng chút một ăn mòn nàng. Nhưng Hạng Quân Vãn trầm mặc cùng với đôi mắt rũ xuống của nàng, khiến trong lòng hắn sinh ra một cỗ hoảng sợ, hay là, hắn quá “ép buộc” làm cho nàng xấu hổ và giận dữ, hoặc là nàng xem hắn là người tùy tiện?
Vừa nghĩ tới Hạng Quân Vãn khả năng sẽ lạnh nhạt thờ ơ mình, trong lòng Phượng Cửu liền đau lẫn run rẩy, hắn một phen nắm bả vai gầy yếu của Hạng Quân Vãn, bức nàng nhìn thẳng vào mình, “Vãn Vãn, nàng hãy nghe ta nói, ta là thiệt tình thích nàng, ta sẽ phụ trách với nàng! Vừa rồi, ta, ta là lần đầu tiên thân mật với một cô nương, ta……”
Phượng Cửu nóng lòng biện giải cùng vừa rồi bá đạo liều lĩnh hoàn toàn không giống, trong mắt của hắn có ảo não có lo lắng, các loại cảm xúc phức tạp quay cuồng dao động ở trong phượng mâu hẹp dài của hắn. Nghe Phượng Cửu nói thích chính mình, Hạng Quân Vãn nhất thời cảm thấy kinh ngạc. Vì sao, lại là nàng?
Trên đời này chỉ có hai nam nhân sau khi nhìn thấy vết bớt xấu xí bên má trái của nàng không có tỏ ra chán ghét cùng sợ hãi, một, là phụ thân của nàng Hạng Trị Chung, ở trong mắt của hắn, Hạng Quân Vãn thủy chung là tốt nhất; một người khác, là Phượng Cửu, từ đêm hắn xâm nhập đó bắt đầu, hắn nhìn nàng ánh mắt thủy chung là im lặng thuần khiết, không có một tia trần tục nào ở bên trong.
Hiện tại, nghe thấy Phượng Cửu nói thích chính mình, Hạng Quân Vãn có chút bối rối.
Cảm giác được đối phương thiện ý hòa hảo, cùng việc đâm thủng tờ giấy này là hai việc khác nhau. Nếu hắn không vạch trần, hai người còn có thể bình an vô sự, nhưng hôm nay Phượng Cửu chính mồm nói thích nàng, vậy nàng nên làm thế nào? Hai kiếp làm người, tuy rằng kiếp trước chưa oanh oanh liệt liệt yêu một lần, nhưng chưa ăn qua thịt heo cũng thấy qua heo chạy, chỉ là người nam nhân này…… Hạng Quân Vãn cũng nói không rõ ràng cảm giác trong lòng mình đối với Phượng Cửu là gì.
Phượng Cửu không nghĩ tới chính mình giải thích lại “càng bôi càng đen”, biến thành Hạng Quân Vãn trực tiếp cắn môi, một bộ ủy khuất cực kỳ, trong lòng nhất thời bối rối lợi hại, đưa tay đem Hạng Quân Vãn ôm vào lòng, “Thực xin lỗi! Là ta quá nóng nảy! Ta cam đoan với nàng tuyệt đối sẽ không có tiếp theo, ta nhất định hoàn toàn tôn trọng nàng, trừ phi nàng nguyện ý, có được không? Vãn Vãn, nàng đừng buồn không nói lời nào, nàng không nói lời nào trong lòng ta rất ——”
“Phượng Cửu, ngươi đem ta ôm hỏng rồi.” Hạng Quân Vãn vùi đầu ở trong ngực Phượng Cửu, ngực hắn thế nào lại cứng rắn như tường đồng vách sắt, cái mũi nàng bị đâm đến đau xót.
Hạng Quân Vãn rốt cục mở miệng, dây cung đang buộc chặt trong lòng Phượng Cửu rốt cục lơi lỏng xuống, buông Hạng Quân Vãn ra, thanh âm của hắn có chút thật cẩn thận. “Vãn Vãn, nàng đừng ghét ta, ta đối với nàng ——”
“Thực sự kém cỏi.”
Bốn chữ của Hạng Quân Vãn, xối cho Phượng Cửu một cái thấu tâm lạnh. Thiếu chủ Bàn Long thành không ai bì nổi ở trước mặt Hạng Quân Vãn cuối cùng có cảm giác thất bại, rốt cuộc là hắn nói không rõ ý, hay là Hạng Quân Vãn trong lòng thật không có hắn, vì sao nụ hôn này trong cảm nhận của Hạng Quân Vãn, lại là như thế? Chỉ là một màn làm nền thất bại?
Nhận thấy được thân thể Phượng Cửu cứng ngắc, Hạng Quân Vãn có chút muốn cười. Bị người cường hôn, làm phụ nữ thế kỷ , nàng có phải hay không nên nhào tới phản công đây?
Ngay lúc tâm Phượng Cửu đang thật lạnh, thanh âm thanh lệ của Hạng Quân Vãn mang theo một tia trêu tức, “Không nghĩ tới Phượng thiếu thành chủ lại là một con chim non. Xem ra, nên học một chút!” Hạng Quân Vãn cố tình xả giận, ngay lúc Phượng Cửu nâng mắt kinh ngạc lên, Hạng Quân Vãn tiếp cận hắn, một tay áp chế lấy Phượng Cửu, môi đỏ mọng đưa tới.
Một nụ hôn này, khiến cho Phượng Cửu xém chút hít thở không thông.
Đây quả thực chính là một loại trừng phạt ngọt ngào! Phượng Cửu đã quên vừa rồi lòng tự trọng bị đả kích, đã quên hắn là làm sao tính kế nữ nhân này, chỉ là không biết môi của nàng vì sao ngọt ngào như thế, vì sao mê người như thế. Hạng Quân Vãn chủ động, khiến cho tâm của Phượng Cửu nở rộ, nụ hôn của nàng so với hắn không khá hơn bao nhiêu, nhưng mà nàng nhiệt tình lớn mật như thế, thậm chí mang tính chất trả thù vồ vập, có phải hay không chứng tỏ mọi chuyện đang bắt đầu?
Ngay lúc Phượng Cửu say mê trong đó không thể tự thoát ra được, một cổ lực lượng đem hắn đẩy ra, Hạng Quân Vãn đã tựa vào một bên, há mồm thở dốc. Hôn môi cũng là cái việc tốn sức! Khó trách khoa học gia nghiên cứu hôn môi có thể giảm béo chứ! Hạng Quân Vãn đang nhìn đến ánh mắt lưu luyến của Phượng Cửu kia, có chút hối hận chính mình lỗ mãng. Sách nói nam nhân không chống cự nổi khiêu khích, quả thế ——
“Được rồi, đi Yến vương phủ đi!” Né tránh ánh mắt nóng rực của Phượng Cửu, Hạng Quân Vãn bước xuống giường. “Ngươi đi hay không đi?”