Edit: KangKang
Beta: Tuyết Ảnh Nhi
Sau khi xuất môn, Hạng Quân Vãn nhịn không được hỏi Phượng Cửu, “Các ngươi giảng hòa?”
“Ừ! Giảng hòa!” Phượng Cửu cười đến xinh đẹp, nhìn xem Hạng Quân Vãn một trận hoảng hốt, nam nhân khi không lại ưa nhìn như vậy để làm gì? Trêu hoa ghẹo nguyệt! Hạng Quân Vãn trong lòng nhỏ giọng nói thầm một câu.
Nhìn khuôn mặt Hạng Quân Vãn bình thường trắng trẻo bỗng bay lên một rặng mây hồng, Phượng Cửu ôm lấy hông của nàng, đem nàng nhét vào trong lòng. “Vãn Vãn, không bằng sau Thọ yến Thái hậu, chúng ta thành thân đi!”
Gì?!
Hạng Quân Vãn bên tai nổ mạnh, bất khả tư nghị nhìn về phía Phượng Cửu. Vẻ mặt của hắn còn cực kỳ nghiêm túc, lời này, xem ra không phải nói tùy tiện. Điều này xem như cầu hôn sao? Nhưng mà thời gian bọn họ nhận thức cũng không dài, hơn nữa không có trải qua yêu đương, đây là không phải quá sớm sao……
Tâm tư của Hạng Quân Vãn, Phượng Cửu đều biết, hắn vốn dĩ cũng muốn cho Hạng Quân Vãn được tự do, thêm một khoảng thời gian nữa để đón nhận mình. Nhưng mà sau khi nhìn thấy Kinh Hồn, sự đề phòng của Phượng Cửu bị đánh sập. Nhất định trước khi những người khác phát hiện ra vẻ đẹp của nàng, đem nàng làm của riêng, đóng dấu sở hữu của hắn lên, đem nam nhân này đá bay.
“Vì sao ——”
“Bởi vì ta yêu nàng.” Phượng Cửu cúi đầu, khóe môi đụng vào trtans Hạng Quân Vãn. “Vừa nghĩ tới ngươi còn chưa thuộc về ta, ta rất hoảng sợ. Sợ xuất hiện một kẻ vượt trội hơn ta, một nam nhân đối đãi với ngươi thật tốt, khiến ngươi động tâm, đem ngươi mang đi.”
“Vãn Vãn, ta có thể mất cả thiên hạ, duy nhất không thể mất nàng……”
Chờ đến khi Hạng Quân Vãn bị Phượng Cửu đuổi về phủ tướng quân, trong đầu vẫn còn “ong ong” rung động, bên tai vẫn còn nguyên vẹ câu nói kia của Phượng Cửu “Ta có thể mất cả thiên hạ, duy nhất không thể mất nàng”.
Kiếp trước, nàng bận rộn căn bản không có thời gian yêu đương, càng miễn bàn xem phim truyền hình hay tiểu thuyết tình yêu…….mà ngay thời gian ảo tưởng khát khao một vị Bạch Mã Hoàng Tử nàng cũng không có. Hiện tại đến nơi này, gặp được Phượng Cửu, Hạng Quân Vãn thừa nhận chính mình bị hắn đả động, nhưng đây là tình yêu sao? (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
Hạng Quân Vãn không nóng lòng đáp ứng, cũng không trực tiếp từ chối, mà là xin Phượng Cửu cho nàng thời gian để nàng suy nghĩ rõ ràng. Hôn nhân? Đối với kiếp trước của Hạng Quân Vãn mà nói là một loại xa xỉ, hôn nhân của nàng không do nàng làm chủ, cho nên rõ ràng không tốn tâm tư vào chuyện này. Hiện tại bị Phượng Cửu cầu hôn, Hạng Quân Vãn vui vẻ kích động rất nhiều, cũng có chút thất kinh sợ hãi. Người này, là phu quân của nàng sao?
Loại tâm tình không yên này vẫn liên tục quấy nhiễu nàng đến thọ yến của Thái hậu, sáng sớm, Lạc Tuyết đã đem Hạng Quân Vãn túm dậy, trang điểm cho nàng kỹ càng.
“Tiểu thư, Thái hậu sói chúc tết gà, không có hảo tâm! Người nhất định phải cẩn thận a!” Lạc Tuyết thủ pháp linh hoạt, thoáng chốc thì bới xong tóc cho Hạng Quân Vãn.
“Ngừng —— Tiểu thư nhà ngươi cũng không phải là gà, không nên so sáng như vậy a!” Hạng Quân Vãn thoa Già hà cao ở trên mặt, đem vết bớt che phủ, “Già hà cao này làm ra thật đúng lúc. Lần này đi đúng dịp làm quảng cáo cho Kim Phấn Thế Gia, đến lúc đó có thể mạnh tay kiếm một khoản!”
Già hà cao : kem che khuyết điểm.
Nhìn thấy kim quang lóe lên trong mắt Hạng Quân Vãn, Lạc Tuyết cười, đem ngân trâm cài lên búi tóc Hạng Quân Vãn.
“Tiểu thư, Thái hậu thọ yến, rất nhiều thiên kim tiểu thư đều sẽ đi, ta không hiểu vì sao người lại thanh tố mộc mạc như vậy. Người không phải muốn làm quảng cáo sao, vì sao không chọn trang sức xinh đẹp hơn, tuyên truyền Kim Ngọc Mãn Đường một chút chứ?”
“Tất cả mọi người phục trang đẹp đẽ, ta càng có thể ‘nổi bật’. Cái này gọi là sáng tạo!” Vẽ môi đỏ mọng, Hạng Quân Vãn đối với mình trang điểm hết sức vừa lòng. Nàng hôm nay từ đồ trang điểm đến trang sức châu báu cộng thêm son hương phấn đều là sản phẩm nhà mình, lần này đi tiểu thư quan to quý tộc nhiều, đúng dịp có thể tuyên truyền tuyên truyền nhiều hơn.
Chờ thời điểm Hạng Quân Vãn xuất hiện ở trước mặt đám người Ngọc phu nhân, các nàng nhìn thấy khuôn mặt trắng nón của Hạng Quân Vãn, thực sự giật mình một phen, ít nhất Hạng Quân Lam thậm chí đi đến trước mặt nàng, cẩn thận nhìn chằm chằm Hạng Quân Vãn thật lâu, “Nhị tỷ, vết bớt của ngươi biến mất rồi! Ngươi làm thế nào vậy?”
“Dùng một chút Già hà cao của Kim Phấn Thế Gia!” Hạng Quân Vãn xuất ra một cái hộp sắt nhỏ quơ quơ, “Mới ra lò, không nghĩ tới dùng tốt như vậy!”
Không có bớt Hạng Quân Vãn nhìn tuy rằng chỉ là thanh tú, nhưng cũng không dọa người, bởi vì hào phóng thản thản nhiên, ngược lại có loại khí chất đặc thù, đem chúng nữ đều đè ép xuống.
“Hừ! Có… người nào chết hay không, sao lại mặc một thân hiếu!”
Hạng Quân Nhu nhỏ giọng nói thầm, nàng cũng thích màu trắng, chỉ là quần trắng ở trên người nàng cũng không xuất trần thoát tục như trên người Hạng Quân Vãn, cho nên nhìn thấy Hạng Quân Vãn một thân thuần trắng, nàng nhịn không được châm chọc một câu. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
“A, thì ra là Tứ muội muội a! Đã lâu không gặp!” Hạng Quân Vãn cuốn lọn tóc bên tai, “Đợi lát nữa Tứ muội muội lại hảo hảo nói với Thái hậu, cảm tạ nàng đem ngươi từ trong Phật đường cứu ra. Làm người, phải biết báo đáp!”
Nghe ra Hạng Quân Vãn đang châm chọc, Hạng Quân Nhu nhất quẫn, hừ lạnh một tiếng lên xe ngựa. Bởi vì Hạng Quân Vãn có phong hào Thái Bình quận chúa, cho nên xe ngựa hoa lệ hơn, nhìn Hạng Quân Vãn lên xe ngựa phía trước, Hạng Quân Nhu khóe miệng hàn ý càng ngày càng đậm hơn, “Hạng Quân Vãn, hôm nay chính là ngày chết của ngươi!” Một bên Hạng Quân Văn nghe xong lời này, quay đầu vừa hay nhìn thấy âm trầm trong mắt Hạng Quân Nhu, nhịn không được rùng mình một cái.
“Kim Tinh xuất hiện, Nữ chúa hưng vượng” Lời tiên đoán bởi vì cảnh tượng dị thường đêm đó mà truyền khắp toàn bộ đại lục, đặc biệt là chuyện Hạng Quân Vãn chính là nữ chúa trong lời tiên đoán, đều ồn ào huyên náo.
Hôm nay, người tới tham gia thọ yến Triệu Mạn, càng nhiều hơn là muốn nhìn xem nữ chúa trong truyền thuyết rốt cuộc là cái dạng gì.
Từ lúc xuất hiện lời đồn đãi, đã có người đem thân thế Hạng Quân Vãn tán ra ngoài, xấu nữ, phế vật, con gái riêng, hạ đường phụ, mỗi một tin đều đủ để cho một nữ tử phải thân bại danh liệt, nữ nhân như vậy mà lại là nữ chúa trong lời tiên đoán, lại là hồng nhan tri kỷ của thiếu chủ Phượng Cửu Bàn Long thành, điều này không khỏi làm cho mọi người đối với Hạng Quân Vãn tràn ngập tò mò.
“Đến rồi đến rồi!” Theo một trận oanh động, tất cả mọi người nhìn về phía cửa.
Hạng Quân Vãn đi ở phía trước, sau một bước là Ngọc phu nhân, tiếp theo là Hoàn phu nhân cùng những tiểu thư khác của phủ tướng quân. Khi các nàng xuất hiện ở trong tầm mắt mọi người, mọi người thật lâu cũng chưa nhận ra ai là Hạng Quân Vãn, bởi vì không ai có vết bớt trên mặt, mà ngay cả Công Tôn Nam tọa trên ngôi vị hoàng đế trong lúc nhất thời cũng không còn nhận ra, thẳng thời điểm các nàng khấu thân hành lễ, mọi người mới biết được Bạch y thiếu nữ đi đầu là nàng. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
“Bình thân!” Công Tôn Nam ôn hòa khiến cho nữ quyến phủ tướng quân đứng lên, thời điểm nhìn đến Hạng Quân Vãn, mày Công Tôn Nam hơi hơi run rẩy một chút. Nàng là Hạng Quân Vãn? Vết bớt của nàng đâu? Hơn nữa, Hạng Quân Vãn hôm nay cùng nữ tử đêm đó tuy rằng đều là áo trắng, nhưng mà dung mạo kém không chỉ là một chút.
“Vãn Nhi, lại đây cho ai gia nhìn xem!”
Triệu Mạn cười híp mắt hướng Hạng Quân Vãn ngoắc, giống như nàng là một vị lão nhân hết sức hiền lành hòa ái. “Mau tới!”
“Vâng, Thái hậu!” Hạng Quân Vãn mỉm cười, đi đến bên người Triệu Mạn, vừa định hành lễ, bị Triệu Mạn một phen giữ chặt, “Ở trước mặt ai gia còn khách khí như vậy sao? Ai gia đều xem ngươi như cháu gái ruột!”
Nhìn khuôn mặt từ ái của Triệu Mạn, trong lòng Hạng Quân Vãn cười lạnh. Rốt cuộc phải tu luyện tới cái trình độ gì, mới có thể ngụy trang tốt như vậy?