Edit: KangKang
Beta: Tuyết Ảnh Nhi
Đối với Hoàng Thái hậu như vậy, trong lòng Hạng Quân Vãn chỉ có một câu, “Không có tiện nhất, chỉ có tiện hơn.” Đương nhiên, những lời này nàng không có khả năng nói ra, cũng may bên người có Phượng Cửu này làm núi cho nàng dựa vào, cũng không cần giả vờ yếu ớt.
Tuy rằng Hạng Trị Chung đối với Hạng Quân Vãn cũng là trân trọng có thêm, nhưng từ trình độ nào đó mà nói, Hạng Trị Chung vẫn là muốn phục tùng dưới hoàng quyền, nàng không muốn phụ thân này vì bảo vệ nàng mà đắc tội người ở trên, không muốn làm cho Hạng Trị Chung khó xử. Hắn cưng chìu nàng, nàng cũng phải vì hắn mà bỏ qua!
“Thế nhân giai dĩ sắc độ nhân, ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm vết bớt trên mặt ta, chỗ nào sẽ đi quan tâm ta rốt cuộc là người như thế nào, rốt cuộc có đức tính tốt gì chứ?”
Thế nhân giai dĩ sắc độ nhân: Thế gian lấy nhan sắc làm thước đo con người.
Một câu nói hàm hồ, tứ lạng bạt thiên cân, đem lời của Triệu Mạn đánh tan.
Nghe Hạng Quân Vãn nói như vậy, Triệu Mạn đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười lớn. “Ha ha, Vãn Nhi nói đến rất có đạo lý. Hôm nay ai gia thấy được, Vãn Nhi của chúng ta thông minh lanh lợi, là một tài nữ đứng đầu! Lần tỷ thí này, Vãn Nhi là đầu danh! Vãn Nhi muốn ai gia đưa ngươi lễ vật gì nào?”
Người thắng có thể từ chỗ Triệu Mạn có được phần thưởng, những người khác đều hâm mộ nhìn Hạng Quân Vãn, không biết nàng sẽ mở miệng muốn cái gì.
Hạng Quân Vãn ra vẻ trầm tư, tùy tay chỉ, chỉ vào một cái cung nhân phía sau Triệu Mạn. “Nếu Thái hậu đã mở miệng, ta lại cự tuyệt thì có vẻ quá mức làm ra vẻ. Không bằng, Thái hậu đem hắn ban cho ta đi!”
Theo hướng Hạng Quân Vãn chỉ, mọi người thấy phía sau Triệu Mạn là Dụ Tịnh một thân y phục thị vệ.
Khi Dụ Tịnh biết được Hạng Quân Vãn chỉ rõ muốn hắn, muốn Triệu Mạn đem mình thưởng cho nàng, lúc ấy sắc mặt liền tầm xuống. Nữ nhân kia là cố ý! Dụ Tịnh thậm chí từ trong mắt Hạng Quân Vãn thấy được mùi vị “âm mưu”. Kẻ lừa đảo! Vừa nghĩ tới lúc trước chính mình bị Hạng Quân Vãn lột trần thành một thân chật vật vứt ở Thủy đàm, nếu không phải hiện tại ở cung yến, hơn nữa bên người Hạng Quân Vãn còn có Phượng Cửu, hắn đã sớm xông đến bắt nàng!
Hạng Quân Vãn ngay từ đầu đã nhận ra người sau lưng Triệu Mạn là đệ đệ trong cặp huynh đệ song bào, lúc trước ở Huyền nhai bị Dụ Tịnh làm cho thảm như vậy, lúc này hắn cư nhiên còn dám quang minh chính đại xuất hiện, vậy thì đừng trách nàng không khách khí.
Đối với việc Hạng Quân Vãn mở miệng muốn một nam nhân, Phượng Cửu không kịp phản ứng, chờ hắn hiểu được, khuôn mặt yêu nghiệt lập tức xị xuống, bàn tay mang theo nồng đậm ghen tuông bắt lấy thắt lưng Hạng Quân Vãn, nhẹ nhàng nhéo một cái. Tuy rằng tâm tình khó chịu, Phượng Cửu cũng không dám đem Hạng Quân Vãn nắn đau, chỉ là biểu đạt bất mãn của mình, khiến cho mùi dấm vây quanh nàng.
Thấy Phượng Cửu bộ dáng ăn dấm chua, Hạng Quân Vãn cũng không đáp lại, chỉ là nắm lấy tay hắn, lại cho hắn một cái ánh mắt an tâm. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
Triệu Mạn hoàn toàn không nghĩ tới Hạng Quân Vãn sẽ muốn Dụ Tịnh, vốn dĩ muốn ban cho nàng trân bảo, làm cho nàng trở thành cái đinh trong mắt chúng nữ, nhưng nàng cư nhiên đòi Dụ Tịnh, xem ra, Hạng Quân Vãn thật sự mang thù.
“Này……” Triệu Mạn cười đến có chút “xấu hổ” , “Vãn Nhi, hắn là thị vệ hoàng cung, ngươi muốn hắn làm cái gì?”
Triệu Mạn giả bộ hồ đồ, Hạng Quân Vãn thoải mái cười.
“Ta lúc trước bị người bắt cóc, trong đó có người cùng thị vệ trưởng này đặc biệt giống. Đương nhiên, bọn cướp khẳng định không phải là thị vệ của Thái hậu. Bất quá, bọn cướp kia biết được bắt nhầm người, hảo tâm phóng ta trở về nhà, trong lòng ta đối với hắn hết sức cảm kích, không biết làm sao cảm tạ. Cho nên nhìn thấy người thị vệ này, ta cảm thấy rất thân thiết, muốn lưu ở bên người.”
Hạng Quân Vãn vừa nói như vậy, Phượng Cửu đương nhiên rõ ràng nguyên do, không cho Triệu Mạn phản bác, trực tiếp hát đệm, “Nếu Vãn Vãn đều nói như vậy, vẫn xin Thái hậu cho cái ân điển. Sau thọ yến, ta sẽ dẫn Vãn Vãn đi Bàn Long thành, trên đường cũng không đủ người hầu hạ. Người bên cạnh Thái hậu tự nhiên là có năng lực, có người như vậy hầu hạ Vãn Vãn, ta cũng yên tâm.”
Đến Phượng cửu đều mở miệng nói, Triệu Mạn dù cho muốn ngăn cản cũng mất mặt.
Lời của Hạng Quân Vãn không thể nghi ngờ lộ ra tin tức cho Công Tôn Nam, người bắt cóc nàng quả thật chính là người của Thái hậu, mà bên người Thái hậu còn có cao nhân như thế, khiến cho Công Tôn Nam không khỏi nghĩ tới Hắc Bạch Sát. Xem ra, Triệu Mạn quả nhiên là tra xét chuyện năm đó, thậm chí hoài nghi Hạng Quân Vãn.
Công Tôn Nam vốn dĩ đa nghi, bị Hạng Quân Vãn nhắc nhở, lại càng thêm đề phòng Triệu Mạn.
“Mẫu hậu, bất quá là một tên thị vệ, trẫm xem không bằng đưa hắn thưởng cho Thái Bình quận chúa đi! Quận chúa gả xa, bên người xác thực cần dùng người. Người xưa nay đau lòng Vãn Nhi, sao không thành toàn nàng chứ!”
Lời của Công Tôn Nam, trực tiếp đem Triệu Mạn bức đến ngõ cụt. Phải biết rằng, hai huynh đệ Dụ Phi cùng Dụ Tịnh vốn dĩ chính là cầm đầu của Hắc Bạch Sát, Hạng Quân Vãn mở miệng liền chỉ định Dụ Tịnh, đây không phải là làm khó nàng, chặt đứt trợ thủ đắc lực của nàng sao!
“Dụ Tịnh a, ngươi nghĩ như thế nào?” Triệu Mạn vuốt ngón tay lên chiếc nhẫn hoa sen, càng nghĩ càng cảm thấy uất nghẹn, ngày sinh của mình, một đám người cố tình tới bức nàng.
“Thần nguyện chết, cũng không nguyện ý đi theo Thái Bình quận chúa.”
Biết được Hoàng Thái hậu khó xử, Dụ Tịnh lựa chọn kháng chỉ.
“Nha?” Triệu Mạn trong lòng một trận thoải mái. Miệng vừa thở ra một hơi, lời của Hạng Quân Vãn liền nhẹ nhàng bay tới, “Vậy ngươi liền đi chết đi!”
“Khụ khụ ——” Công Tôn Nam một ngụm rượu trực tiếp sặc.
Tuy rằng lời của Hạng Quân Vãn không phải tin vui, nhưng mà hắn nghe xong lại thấy thoải mái. Lão yêu bà kia không biết tại sao, bắt đầu truy tra chuyện năm đó. Nếu Hạng Quân Vãn nói Dụ Tịnh là kẻ lúc trước bắt cóc nàng, địa vị của Dụ Tịnh trong Hắc Bạch Sát khẳng định không thấp. Đem Dụ Tịnh tới bên người Hạng Quân Vãn, triệt tiêu lực lượng của Triệu Mạn, đến lúc đó lại đối phó Triệu Mạn, tự nhiên là chuyện dễ dàng……
Dụ Tịnh sau khi nghe thấy lời của Hạng Quân Vãn, mày chau lại. Nàng xuống tay với hắn. Dụ Tịnh mắt lạnh quét về phía Hạng Quân Vãn, không nghĩ tới đối phương đã sớm làm tốt công tác chuẩn bị, quay lại cho hắn là một nụ cười sáng lạn.
“Trong thiên hạ đều là Vương thổ, người người đều phải thuần phục Vương quyền. Một cái thị vệ nho nhỏ, thế nhưng không để ý hoàng mệnh, bản thân ta là muốn hỏi ngươi, ở Thương Nguyệt quốc này, là ngươi lớn, hay là Hoàng thượng Thái hậu lớn!”
Dụ Tịnh lúc này mới phát hiện Hạng Quân Vãn nhanh mồm nhanh miệng như vậy, trầm mặc nửa ngày, hắn cân nhắc câu chữ.”Đương nhiên là Hoàng thượng lớn, Thái hậu lớn!”
“Hoàng thượng Thái hậu đều gật đầu đem ngươi ban cho ta, hay là ngươi không phục? Nếu thật không phục, phiền toái ngươi nhanh chút đi chết, miễn cho người khác nói Thái hậu nói không giữ lời, khiến cho Thái hậu trở thành trò cười trong thiên hạ.”
Một lời hạ xuống, Dụ Tịnh há hốc mồm, không biết làm sao phản bác Hạng Quân Vãn, chỉ có thể phẫn nộ nhìn sang. Nhưng mà Hạng Quân Vãn không sợ điều này, nàng nhất định muốn Dụ Tịnh. Nam nhân này làm cho nàng ăn bao nhiêu khổ, không hảo hảo tra tấn hắn một phen thật là có lỗi với mình!
Lời của Hạng Quân Vãn đều nói đến như vậy, Triệu Mạn chỉ có thể hạ lệnh, “Dụ Tịnh, về sau đi theo Thái Bình quận chúa, hảo hảo hầu hạ nàng!”
Lúc trước trong lòng Triệu Mạn là vạn phần không muốn, nhưng hiện tại nàng bỗng nhiên đầu óc thông suốt, suy nghĩ cẩn thận mọi việc. Dụ Tịnh đi theo bên người Hạng Quân Vãn, có thể khống chế nàng, nói không chừng còn có thể moi ra chuyện gì đó, đó cũng là một chuyện tốt! Thời điểm tất yếu còn có thể dùng Hạng Quân Vãn áp chế Hạng Trị Chung!
Đúng, chính là như vậy! Nhãn tình Triệu Mạn sáng lên. Lúc trước Hạng Quân Vãn trốn thoát, hiện tại có Dụ Tịnh lúc nào cũng thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm nàng, còn sợ nàng có thể chạy mất sao? Cho dù có Phượng Cửu làm chỗ dựa, nàng không tin Phượng Cửu có thể lúc nào cũng có thể coi chừng dùm Hạng Quân Vãn, hơn nữa hôn ước này thanh hay không thành, còn là một vấn đề……
“Dụ Tịnh, đi theo Thái Bình quận chúa đi! Nàng xa gả tha hương, bên người xác thực cần một người đáng tin cậy. Về sau an toàn của Quận chúa do ngươi đảm nhiệm!”
Dù cho trong lòng Dụ Tịnh không tình nguyện, nhưng Triệu Mạn mở miệng, hắn không thể không vâng theo.
Đi đến trước mặt Hạng Quân Vãn, Dụ Tịnh cúi đầu hành lễ, “Bái kiến Thái Bình quận chúa!”
“Đứng lên đi, từ hôm nay trở đi, ngươi chính là người của ta. Ta mặc kệ trước đây ngươi theo ai, nghe lời của ai, bắt đầu từ hôm nay ngươi phải nghe ta. Nếu ngươi phản bội ta……” Hạng Quân Vãn chậm rãi cười, “Ta sẽ đem xương cốt của ngươi bẻ gẫy từng cây từng cây một, nghiền nát, cho ngươi sống không bằng chết.”
Thanh âm của Hạng Quân Vãn rất nhỏ, chỉ có Phượng Cửu, Dụ Tịnh cùng Bách Lý Giao bên cạnh Phượng Cửu là có thể nghe thấy. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
Dụ Tịnh mặt mày bất động, một bộ dáng cá chết mà gật đầu, đứng ở phía sau Phượng Cửu cùng Hạng Quân Vãn, mà Bách Lý Giao lại kinh ngạc nhìn Hạng Quân Vãn, nếu không phải vừa rồi chính tai hắn nghe thấy, lúc này nhìn thấy Hạng Quân Vãn biểu tình nhu tình như nước, hắn còn có thể hoài nghi lời kia không phải từ trong miệng Hạng Quân Vãn nói ra.
Nữ nhân này, rốt cuộc có phải nữ chúa hay không?
Bách Lý Giao cảm thấy không giống. Theo hắn thấy, nữ nhân có thể thống nhất thiên hạ, ít nhất hẳn là văn võ song toàn, văn có thể viết, có thể mưu sách, có thể mang lại hoà bình và sự ổn định cho đất nước, có thể vươn xa ngàn dặm; võ có thể múa thương, có thể bắn tên, có thể lập tức hoành đao, có thể thống soái thiên quân vạn mã.
Biểu hiện của Hạng Quân Vãn hôm nay xác thực cho người ta cảm giác mới mẻ, nhưng điểm này, ở trong mắt Bách Lý Giao bất quá là tiểu kỹ xảo của chúng nữu nhân. Đẹp thì đẹp thật, nhưng chỉ để đẹp mắt, cùng vận mệnh thiên hạ không quan hệ. Trên đời tài nữ nhân rất nhiều, Hạng Quân Vãn hôm nay thắng ở khác người. Có thể có dũng có mưu, có năng lực tranh đoạt thiên hạ…… Ít nhất trước mắt, Bách Lý Giao cho rằng chỉ cần một ít thơ từ ca phú thi họa ca múa tỷ thí, không thể nói lên bất cứ vấn đề gì.
Chỉ là, Hạng Quân Vãn không phải nữ chúa, sẽ là ai chứ? Chẳng lẽ là nữ tử đêm đó Phượng Cửu mang đi?
Đêm đó Bách Lý Giao cũng không có đi, chỉ là nghe Bách Lý Ảnh trở về miêu tả dung mạo bạch y nữ tử tương tự tướng mạo của Thái tử Công Tôn Bách Thương Nguyệt quốc đã qua đời. Công Tôn Bách chết dưới âm mưu, hiện tại xuất hiện một nữ nhân có diện mạo gống hắn, thật sự đơn giản chính là nữ chúa sao? Hoặc là, lời tiên đoán này vốn dĩ chính là bị người cố ý thả ra, muốn dương đông kích tây, mục đích thực sự là vì báo thù?!
Bách Lý Giao nhìn không thấu Phượng Cửu, cũng nhìn không thấu Hạng Quân Vãn. Lúc trước Bách Lý Ảnh cùng hắn phân tích, nói phương diện này có âm mưu to lớn, nói không chừng chính là Công Tôn Nam tự tạo dựng một tuồng kịch. Chuyệni này, Bách Lý Giao vẫn duy trì thái độ.
Bất quá, mặc kệ nữ chúa hay là thiên hạ, đều cùng Bách Lý Giao hắn không có liên hệ gì. Hồng trần cuồn cuộn, hắn vẫn là thích đứng ở một bên xem náo nhiệt, tham dự trong đó? Vậy thật sự là rất không thú vị!
Nghĩ như vậy, Bách Lý Giao rót đầy chén rượu của mình, lại di tới bên Phượng Cửu, rót rượu cho Phượng, “Phượng huynh, thời điểm đại hôn đừng quên cho ta biết, ta nhất định sẽ tới chúc mừng các ngươi!”
“Chúc mừng?” Nghe lời của Bách Lý Giao, mày của Phượng Cửu nhíu lại, “Ngươi không quấy rối đã là may rồi!”
“Chậc chậc, ở trong mắt Phượng huynh, ta lại không có phẩm vị như vậy?” Bách Lý Giao có chút bất đắc dĩ, chân mày anh tuấn nhăn thành một đường thằng, “Ta thương tâm ——”
“Ha ha, nhớ rõ đến lúc đó mang theo hồng bao! Nghĩ đến ta quý phủ ăn không uống không là không có cửa đâu!”
Hôm nay thọ yến, ở trong tình huống Phượng Cửu cùng Bách Lý Giao “Ngươi tới ta đi” mà chấm dứt, chờ Phượng Cửu đứng dậy, Hạng Quân Vãn trong lòng đã ngủ say. Từ khi ăn.Linh Nhật châu cùng Linh Nguyệt châu, Hạng Quân Vãn có chút thèm ngủ, hôm nay trải qua một phen tranh đấu, cũng là phí tâm phí sức, ở trong lòng Phượng Cửu ngủ đến thiên hôn địa ám.
Nhìn Hạng Quân Vãn ngủ say khuôn mặt như phù dung, trong lòng Bách Lý Giao khẽ nảy một cái, còn muốn liếc nhiều thêm một cái, Phượng Cửu đã dùng hồng y đem nàng ngăn trở. “Bách Lý Giao, nếu hâm mộ ghen tị hận, tự mình tìm một nương tử đi!”
Phượng Cửu bước đi trước, Dụ Tịnh đi theo phía sau hắn, Bách Lý Giao nhìn Phượng Cửu áo trắng phiêu phiêu thân hình cao ngất, nhếch miệng cười, lộ ra một chiếc răng nanh trắng noãn. Phượng Cửu, ngươi động tình!
Chú mục vào Phượng Cửu cùng Hạng Quân Vãn, không chỉ là Bách Lý Giao, còn có Vân Tranh, Công Tôn Triêu Tịch, Hạng Quân Nhu chúng nữ nhân vật phụ.
Đối với các nàng mà nói, trên người Hạng Quân Vãn khoác hồng y của Phượng Cửu chắc chắn là một cái tồn tại chói mắt, màu hỏa hồng đâm vào mắt thấy đau, trong lòng càng thêm đau.
Vân Tranh bất chấp đau đớn trên chân, vẫn nhìn theo hướng Phượng Cửu biến mất, cắn chặt môi, tất cả ủy khuất cùng thương tâm ở trong mắt tràn lên thành lệ, từng khỏa rơi trên mặt đất. Công Tôn Triêu Tịch không có đa sầu đa cảm như thế, trong mắt ả càng thêm cừu hận cùng âm hiểm độc ác, về phần Hạng Quân Nhu, khóe môi nhếch lên ý cười lạnh lùng, thậm chí có loại đắc ý vui sướng khi người gặp họa ở bên trong.
Không có ai chú ý biểu hiện của những nữ nhân này, đa số người hiện tại chú ý nhất chính là Bất Liễu đại sư.
Sau khi yến hội kết thúc, Bất Liễu đại sư được Công Tôn Nam mời đến ngự thư phòng. Ngồi thoải mái trên ghế, Bất Liễu đại sư ợ ra một hơi đầy thỏa mãn, bên trong còn có hương vị rượu thịt.
Bách Lý Ảnh, Trịnh Khắc, Nguyên Việt cũng đều đến nơi này, bốn người đại biểu tứ quốc, lúc này đều thẳng tắp nhìn Bất Liễu đại sư. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
“Đại sư, chúng ta muốn biết rốt cuộc ai là nữ chúa? Nàng thật sự sẽ nhất thống thiên hạ, tứ quốc thật sự sẽ không còn tồn tại sao?” Trịnh Khắc rất nóng vội, trực tiếp tiến đến trước mặt Bất Liễu đại sư, không ngờ Bất Liễu đại sư vừa vặn ợ một cái, mùi rượu nống nặc đập vào mặt, khiến cho Trịnh Khắc hết sức xấu hổ.
“Này ——” Mi mắt Bất Liễu đại sư khẽ nhướn, Công Tôn Nam lập tức cho người đem kim ngân châu báu cùng ngân phiếu dâng lên.
“Ha ha…… Thiên ý không thể trái.” Bất Liễu đại sư nhìn bảo bối xỉa răng, quét mắt nhìn bốn người trước mặt.
Một câu, khiến cho tim bốn người đều nhắc tới cổ họng. Thiên ý không thể trái? Chẳng lẽ bọn họ đều phải khuất phục ở dưới chân một nữ nhân, hướng nàng cúi đầu xưng thần sao?
“Nàng là ai? Là Hạng Quân Vãn sao?” Bách Lý Ảnh thủy chung vẫn duy trì trạng thái bình tĩnh, chỉ có chính hắn biết được, ở trong lòng hắn đã là cỡ nào phiên giang đảo hải.
“Nàng?” Bất Liễu đại sư cười khẽ, “Các ngươi cảm thấy nàng có thể sao? So với lo lắng ai là nữ chúa, không bằng đối xử tử tế với dân chúng. Cho dù các ngươi tìm được nữ chúa thì thế nào? Giết chết nàng, sẽ có nữ chúa khác đến thay thế, đến lúc đó có lẽ sẽ càng phiền toái……”
Một câu hỏi ngược lại, không nói đúng, cũng không nói không phải, nhưng trong ngữ điệu, ngược lại đem Hạng Quân Vãn bỏ qua một bên.
“Đại sư, đêm đó chúng ta đều thấy được Phượng Hoàng bay lên, tìm một hồi, thấy được một bạch y nữ tử, cuối cùng nàng bị Phượng Cửu cứu đi. Xin hỏi, nữ tử kia là nữ chúa sao? Phượng Cửu có phải hay không cũng có liên quan?”