Chương :
- Giáo sư!
Trần Di phải lên tiếng khi thấy Tiểu Chu đã ngẩn người được gần mười phút. Rõ ràng cuộc họp là để phân bổ công việc cho ca phẫu thuật sắp tới mà người đứng đầu lại thẫn thờ lúc này, thật sự khó hiểu.
Tiểu Chu giật mình, đưa ánh mắt về phía các bác sĩ.
- À...
Cô lúng túng lật hồ sơ bệnh án.
- Đây thưa Giáo sư!
Trần Di thở dài, chỉ vào vị trí Giáo sư Trương mới nói dở ban nãy.
- À... Chúng ta nói đến vị trí các lỗ rò...
Đây là lần đầu tiên Tiểu Chu mất tập trung nên những người ngồi trong phòng họp bây giờ không thể không kinh ngạc. Tiểu Chu là người không bao giờ lơ là các vấn đề liên quan đến khám cứu chữa. Nói bây giờ cô như mất hồn cũng chẳng sai chút nào.
Hơn nữa, là biết bản thân đang thiếu tập trung nhưng cũng không hề kiểm điểm bản thân. Trái lại dường như còn đưa mình vào thế lúng túng hơn nữa.
- Lỗ rò...
Đầu óc rất trống rỗng.
Không thể chịu nổi, Giáo sư Trương tối sầm mặt mũi đứng thẳng dậy, bước vội ra ngoài, để lại ekip phẫu thuật ngơ ngác nhìn nhau không hiểu gì.
- Giáo sư sao vậy?
- Chịu!
. . .
Táp
Tiểu Chu mạnh dạn tát làn nước lạnh vào mặt. Cô bây giờ đang cảm thấy muốn phát hỏa ở đỉnh đầu, nếu còn suy nghĩ về người nào đó sẽ bốc cháy thực sự.
"Cô ta..."
Một lần nghĩ đến gương mặt đó là thêm một lần đau đầu. Tiểu Chu nhìn mình trong gương, thấy mặt đã đỏ ửng lại càng thêm hốt hoảng.
Thình thịch
Không chỉ biểu cảm mà đến cả trái tim cũng hỗn loạn.
Áp vội bàn tay trước lồng ngực, Tiểu Chu thở gấp gáp, như là muốn cố định nhịp đập trái tim.
"C-Cái quái gì xảy ra với mình vậy...!?"
. . .
Rrrrrrrrrrr
Lã Hứa Lệ thở dài nhìn vào màn hình điện thoại sáng lên bất ngờ. Nàng nâng tay di di thái dương, khi cảm thấy ổn định hơn một chút mới nhẹ nhàng nhấc điện thoại.
- Giám đốc Lã!?
- Vâng, tôi Lã Hứa Lệ đây! Chào buổi sáng, ngài Smith!
. . .
Tiểu Chu là đã không thể hiểu được bản thân, bản chất còn là một người thẳng thắn nên... nghĩ là làm, có gì thắc mắc nhất định phải được giải đáp mới yên ổn. Huống gì cô còn là một bác sĩ phẫu thuật, việc loại bỏ hỗn độn trong đầu gấp gáp phải được thực hiện.
Rất cần thiết để thực thi.
Chính là vậy nên lúc này đã đứng trước cửa phòng làm việc của Giám đốc Lã.
Vấn đề lớn hiện tại:
"C-Có nên gặp cô ta không...!?"
. . .
Cộc cộc
- Tôi sẽ liên lạc lại với ngài, vâng, chào ngài!
Lã Hứa Lệ nâng tầm mắt nhìn về phía cửa. Nói là đắn đo cũng hợp lí vì nàng có linh cảm kì lạ.
- Vào đi!
Cạch
Người mở cửa bước vào trong.
Lã Hứa Lệ dãn đồng tử, trong đầu thừa nhận bản thân thật linh ứng với tiên liệu nào đó.
Khác với lần đầu tiên vào đây, Tiểu Chu lúc này rõ ràng... lịch sự hơn hẳn.
Rõ nhất của thay đổi chính là biểu cảm trên gương mặt Giáo sư Trương.
"Đỏ mặt!?"
Lã Hứa Lệ nhướn mày quan sát, sau đó từ từ đứng lên.
- Giáo sư Trương, mời ngồi!
- À, k-không! Tôi đến chỉ hỏi một điều thôi, r-rồi tôi sẽ đi ngay!
"Ấp úng!?"
Nàng hơi cong khóe môi đánh giá, sau đó gật nhẹ, tựa người vào bàn làm việc.
- Được rồi, Giáo sư nói đi!
Tiểu Chu hồi hộp, tay đưa lên nới cổ áo sơ mi ra khỏi cổ một chút để dễ... hô hấp hơn. Biểu hiện của một người ngại ngùng vô cùng rất dễ nhìn ra: ấp úng, ánh mắt đảo liên tục – không dám đối diện đối phương, tứ chi có phần run rẩy hoặc cử động lặp lại thiếu tự nhiên, cuối cùng – là đổ mồ hôi.
Thực tế, hội tụ một trong mấy điều trên đã là lời cáo buộc cho sự "e thẹn" nào đó. Kì diệu thay, Giáo sư Trương nhà ta... đã bộc lộ hết tất thảy.
Lã Hứa Lệ vô cùng kiên nhẫn với người này, không giống nàng thường ngày đối xử với người khác. Mặc cho Giáo sư Trương cứng họng, chưa thể mở lời cho ý định lên đây gặp nàng đến chừng bảy phút, song, Lã Hứa Lệ một mực chờ đợi.
Thậm chí, còn chẳng chút sốt ruột.
Rõ nét nhất trong trí óc nàng... nàng đang thích thú.
Cũng có thể là lần đầu được chiêm ngưỡng Giáo sư Trương bá đạo trong tình cảnh "dở khóc dở cười" như hiện tại nên thú vị.
Hoặc...
... cảm thấy thú vị vì có suy nghĩ rằng: biểu cảm lúc này của Giáo sư Trương chính là do mình mà ra.
Có ra sao, lúc này Lã Hứa Lệ không hề phủ nhận, nàng đang rất vui vẻ.
Cứ nghĩ đã điều chỉnh được nhịp tim, nhưng không ngờ khi đối diện Lã Hứa Lệ, Tiểu Chu thậm chí còn phát sinh cả run rẩy chứ đừng nói chỉ mỗi trái tim gặp hỗn loạn.
Nãy giờ cô cứ nhìn chằm chằm xuống viên gạch dưới sàn, một chút đối diện người kia cũng không có.
Vậy mới nói... hết thuốc chữa.
Lã Hứa Lệ đếm được lần nuốt khan của Giáo sư Trương, môi mang hàm ý cười, mày trái nâng lên một chút.
- Vậy Giáo sư cần hỏi tôi điều gì đây!?
Cái đánh tiếng này là nhắc nhở Tiểu Chu phải ổn định lại hỗn độn trong đầu.
Giật mình, sau cùng đã có thể ngẩng lên.
Để rồi thêm một lần nữa phải đỏ mặt.
- T-Tôi... Là v-về... cuộc họp ban nãy...
"S-Sao lại nóng như vậy....???"