Chương :
- H-HẢ??? VỀ RỒI SAO???
Tiểu Chu kinh hãi nhìn thư kí La, lớn tiếng.
Người đàn ông trẻ tuổi lúng túng, không rõ vì sao đối phương lại phản ứng thái quá như vậy nên càng mang một lòng nghi hoặc.
Quan hệ hai người vốn không có tốt – cả bệnh viện đều rõ. Chưa biết chừng hôm nay kẻ chuyên gây rối không gặp được Giám đốc Lã của anh ta cũng là một loại may mắn.
- Vâng, Giám đốc mệt nên về trước rồi thưa Giáo sư Trương!
"M-Mệt!?"
Biểu cảm hỗn loạn, không thể dùng một từ ngữ nào chính xác để miêu tả vẻ mặt của Tiểu Chu lúc này.
Nhưng có một cái rõ ràng, cô đang hình thành gấp gáp.
Tiểu Chu xoay người, như là tối sầm mặt mũi, lập tức bước đi trước sự khó hiểu của đối phương.
. . .
Lã Hứa Lệ về đến nhà là gần giờ ăn trưa, vì vậy mà Dương Dương cũng đã có mặt ở nhà sau giờ tan học.
Thấy mẹ, Dương Dương tròn xoe mắt, hoàn toàn là ngạc nhiên.
- Mẹ! Sao mẹ lại ở nhà? Mẹ không cần phải đi làm sao?
Chạy đến chỗ mẹ, Dương Dương ngoan ngoãn, kéo lấy cặp tài liệu của nàng, một mực muốn giúp mẹ mang đến chiếc ghế gần đó.
Lã Hứa Lệ mỉm cười, xoa đầu con gái.
- Ừm, hôm nay mẹ về sớm! Dương Dương đã ăn chưa?
- Vâng! Dương Dương ăn rồi! Mẹ ăn chưa ạ!?
- Chưa! Dương Dương ngoan đi nghỉ trưa trước nhé, mẹ ăn xong sẽ vào sau!
- Vâng ạ!
Đứa nhỏ ngoan ngoãn chạy vào bên trong.
Lúc này Lã Hứa Lệ mới bộc lộ được vẻ mệt mỏi ban đầu. Nàng đưa tay lên trán kiểm tra lần nữa, mà không có sốt, chỉ đơn giản là đau đầu mà thôi.
Là vì suy nghĩ quá nhiều, đến mức tức giận mà chẳng thể làm gì khác.
"Vì cớ gì Giáo sư lại ở trong đầu tôi đây... đáng chết!"
. . .
Tiểu Chu sau một hồi nói dối trắng trợn một số chuyện về Giám đốc Lã thì cũng moi được thông tin chỗ ở từ mấy người ban thư kí. Cô có ăn năn trong tư duy nhưng việc biết địa chỉ nhà nàng quan trọng hơn nên... coi như đây là cách cuối cùng đi, vô phương rồi!
Lái xe một mạch trơn tru, trên đường đi không quên ghé tiệm thuốc mua đến ba bốn gói thuốc đề phòng cho đủ thứ bệnh người kia có thể mắc phải.
Cảm vặt có, sốt thông thường có, stress có... mọi thứ đều sẵn sàng.
Kể cả câu hỏi ban đầu: "tại sao mình phải làm vậy!?" cũng được cô lược bỏ hoàn toàn, thay vào đó chỉ là thao tác vội vã đến gấp gáp quá độ mà thôi.
"Cô tốt nhất đừng mắc bạo bệnh đó!"
Tiếng ga của xe cũng đẩy lên cao trào...
. . .
Lã Hứa Lệ sau khi dọn dẹp gian bếp xong xuôi mới cảm nhận được tiếng động lạ. Nàng nhướn mày nhìn cặp làm việc, sau khi lắng nghe kĩ mới biết điện thoại đang rung liên tục.
Rrrrrrrrrrrr
Tít
- Ừ tôi Lã Hứa Lệ đây!?
- Giám đốc, chị ổn chứ!?
- Ừm, chỉ là hơi đau đầu thôi! Sao giọng cô gấp gáp vậy!?
- Giáo sư Trương nói chị có vấn đề về sức khỏe, có khả năng cần phẫu thuật. Còn nói đau đầu là một phần của biểu hiện.
- P-phẫu thuật!?
- Giám đốc, chị hãy cố gắng tĩnh dưỡng, Giáo sư đang trên đường đến chỗ chị rồi! Bọn em sẽ không để ai biết bí mật này đâu! Giám đốc, cố lên!!!
- Đ-Đến...!??
- MẤY CÔ KHÔNG LÀM VIỆC CÒN BUÔN ĐIỆN THOẠI CÁI GÌ VẬY!???
- Á, EM XIN LỖI!!!
- ...!???
- Giám đốc, em phải làm việc, em sẽ đến thăm chị sau!
- À...ừ...
Tít
Nhìn màn hình điện thoại, hơn cuộc gọi nhỡ, hết thảy là của mấy đồng nghiệp trong bệnh viện.
Lã Hứa Lệ khó hiểu, khẽ nhăn mày.
"Chuyện quái gì-....."
Bing boong....
. . .
Trần Di, Đinh Khống, Dịch Minh quyết định có một cuộc họp nhỏ. Đương nhiên là về vấn đề của Giáo sư Trương, là chuyện "chị ấy có bạn trai mà không nói với chúng ta một tiếng".
Đinh Khống nhăn nhúm mặt mũi, vỗ vỗ lên mặt bàn mấy cái.
- "Uống máu ăn thề" sẽ coi nhau như người nhà, vậy mà chị ấy nỡ "phản bội", thật tức chết mà!
Trần Di thở dài, bĩu môi nhìn Đinh Khống.
- Cậu ghen tị vì người yêu Giáo sư đẹp trai thì có! Uống máu ăn thề cái gì chứ!? Tửu lượng kém cỏi, uống được ba chén đã nghêu ngao trong quán đến xấu hổ. Cũng may hôm đó không gặp người quen, nếu không cũng chẳng biết phải chui đi đâu cho bớt nhục.
Dịch Minh cũng bị động đến chỗ nhột, nếu không mở lời bênh vực bạn là không có giống nam nhi.
- Đẹp cái gì!? Sao đẹp bằng hai bọn tôi!? Mà không phải trọng điểm, chị ấy không nói với chúng ta nửa câu, lần này nhất định phải "phạt"!
Đương nhiên trọng điểm của cuộc họp này là như vậy, nhưng đối với hai cậu bạn, Trần Di rõ trọng điểm của họ chính là "chúng tôi mà mang nhan sắc kém cỏi hơn bạn trai Giáo sư sao!?".
- Được rồi được rồi! Đương nhiên phải phạt chứ, tôi cũng tức đến nổ đom đóm mắt đây!!!
Dứt câu nói của Trần Di, ba vị bác sĩ trẻ nhìn nhau, đột ngột xuất hiện một trận cười lớn đến sảng khoái.
- Hahaha, cuối cùng Giáo sư của chúng ta cũng có bạn trai! Thật sự kì diệu!
- Phải ha. Lần này sẽ bắt chị ấy mời một bữa lớn!
- Không! Là bảy bữa trải dài cho một tuần ấy chứ!!! Hahaha!
. . .
Lã Hứa Lệ kinh hãi nhìn người đối diện mình lúc này. Nàng bấm móng tay vào đầu ngón tay đến muốn tím bầm. Khi xác thực không phải mơ thì càng thêm kinh hãi.
- Là mối quan hệ ngoài bệnh viện! Tôi vào trong được chứ, cô Lã!??
Tiểu Chu cười, tay đưa lên vẫy vẫy thân thiện, mặc kệ người kia tròn mắt đứng bất động nãy giờ....