Chương :
Hồi tưởng của Trương La Hưng
Ta là một gã cứng đầu. Năm đó mặc kệ mọi rủi ro, ta sang Mĩ học tập với hi vọng có thể cải thiện nguồn thu nhập cho gia đình. Tiểu Chu nhà ta theo ngành y, số tiền ba mẹ hay anh Tân tích góp chắc chắn là không đủ cho đứa ngốc này theo đuổi đam mê đến cùng. Tuy bằng tuổi, nhưng ta cũng là một người anh trai nữa.
Ta vừa học vừa làm. Nhập học tuy tại một trường kinh tế không tốt lắm ở đây, song, vị giảng viên phụ trách bộ môn, may thay cũng là người Trung Quốc. Là đồng hương, tình cảm cũng hơn những kẻ khác, vì vậy thầy giúp ta có một công việc.
Ta cố gắng cải thiện bảng thành tích trong kinh doanh. Sau vài năm, ta đã được mời vào làm tại LIM.
Cũng tại LIM, ta gặp chị ấy – Trưởng phòng Lã Hứa Lệ, và chị ấy không ngờ cũng là học tỉ của ta.
Trong dự án lớn của công ty, hơn sáu năm trước, ta được tiền bối chỉ định củng cố lại kế hoạch. Chúng ta chung đội, cùng với hai đồng nghiệp khác. Ngày hôm đó, bọn ta họp tại nhà tiền bối, đó cũng là một đêm mưa bão.
Đứa bé ấy... xuất hiện vào một ngày như vậy.
Bà mẹ độc ác đem con mình đặt trước cửa nhà tiền bối. Khi thấy nó, bọn ta kinh hãi khôn tả, dự định báo cáo với quản lí khu vực. Nhưng, tiền bối cản lại.
Để đứa trẻ ngủ lại một đêm, nó đã mệt mỏi rồi!
Chị ấy nói vậy.
Về sau lu bu công việc, trong một tuần, không ai nhớ tới đứa nhỏ đó, cũng không tiện hỏi tiền bối sự tình tiếp theo.
Dự án kết thúc hoàn mỹ cũng là ngày tiền bối rời khỏi LIM. Nghe đâu chị ấy được mời làm Giám đốc bên INP – một tập đoàn hùng mạnh thuộc bang Washington. Là một tin tốt.
Không có bữa tiệc chia tay nào. Tiền bối chỉ tặng ba bọn ta, cũng là ba đồng đội, một tấm ảnh có chụp hình cả bốn người cùng với bảng thành tích đứng đầu công ty.
Là rất nhiều với một người mang tính cách giống tiền bối. Bọn ta biết, hiểu tiền bối, nên trân trọng món quà nhỏ này vô cùng.
Sau hơn sáu năm, ta gặp lại tiền bối.
Đứa trẻ năm đó bị mẹ ruột bỏ rơi, đang ở trên lưng anh Tân, tươi cười rạng rỡ.
Ta không ngờ tiền bối quyết định nhận nuôi đứa nhỏ này... Dương Dương, chà, một cái tên thật đẹp đó chứ...!
Dương Dương ngoan ngoãn, lại xinh xắn, có ai không thương cho nổi!? Ta sau cùng cũng chỉ là một ông chú giàu tình cảm, mất bộ dạng ngạc nhiên, ta chính là Trương La Hưng của cái nhà này, không phải sao?
- Dương Dương, chú Tân mệt rồi, sang đây ta cõng cháu!
Ta vẫy tay tươi cười.
Cô bé tròn mắt nhìn ta. Ta hiểu cái tròn mắt này, là do ta lúc trước, không thoải mái đắm mình trong nghĩ ngợi.
Có chút nản, ta hạ cánh tay.
Nhưng nửa "chặng đường" đó, cô bé đã nở nụ cười xinh đẹp với ta.
À, bông hoa nhỏ khi tươi tắn sẽ dễ thương như vậy sao? Tuyệt diệu.
Dương Dương nâng tay, y hệt ta ban nãy, không sai một hành động.
- VÂNG Ạ!!!!
Tiền bối, chị có một cô con gái rất dễ thương. Lựa chọn của chị lúc nào cũng đúng đắn, ngay cả là chuyện này sao? Haha.
Tầm mắt bất ngờ bị che đậy bởi bàn tay một người dần hé lộ. Lã Hứa Lệ mỉm cười, nắm lấy bàn tay nhiều vết sẹo và chai sạn, nhẹ nhàng đưa xuống.
- Trẻ con!
Nàng "trách" bằng tông giọng nhẹ rồi bước đi trước.
Tiểu Chu cười cười, lập tức chạy theo ngay sau, như một tiểu hài tử.
- Em thậm chí còn không thèm nhìn mặt tôi sao?
- ....
- Này này, hiện tại làm gì có người quen nào ở đây? Em có thể lơ tôi như vậy!?
- ....
- Đồ bướng bỉnh! Em làm thật sao?
- ...
- Lệ Lệ, e-...
Tsk
Lời nào là lời cần nói?
Lời nào là lời muốn nói?
Lời nào là lời phải nói?
Không... chẳng còn thứ gì trong đầu Giáo sư Trương nữa, mọi điều giống như bị trì độn, kể cả tư duy hiện thời.
Nụ hôn này, cái chủ động này, khiến không gian hay thời gian muốn dừng lại.
Tuy có thô bạo với việc nắm cổ áo...
...nhưng không phải đây là sự thô bao ngọt ngào nhất sao!?
Một người nhắm mắt, một người tròn mắt.
Không định hình được, nụ hôn đó khá lâu, nhưng người đón nhận lại bị mất nhận thức về thời gian.
Là vậy, nên cho rằng đó chỉ là một cái chạm nửa giây ngắn ngủi.
Nụ hôn kết thúc, cùng với cái nâng mi yêu kiều và nụ cười mỉm có pha chút chọc ghẹo.
- Nói nhiều quá!
Lã Hứa Lệ giương khóe môi, trong đầu suy nghĩ một vài điều rất thú vị rồi xoay người, bước đi như cũ.
- Em mệt rồi. Mau chón-...
Pặc
- ...g... ư...
Con người nào đó, khi đã gặp khó chịu, sẽ lập tức hoạt động.
Tiểu Chu một mực không muốn quên cảm giác khi nãy...
...muốn tái hiện...
Nụ hôn này, gửi gắm bao điều.
Đối lập vị trí.
...một người khác nhắm mắt hưởng thụ, một người tròn mắt kinh ngạc.
Đối lập cảm xúc.
...vẫn câu từ ban nãy, chỉ khác, chủ thể đã thay đổi mà thôi.
Nụ hôn lâu như vậy... sao vẫn là ngắn ngủi...?
Tiểu Chu mở mắt, môi đã tách ra khỏi đôi môi người cô yêu. Hiện hữu nụ cười.
Mãn nguyện.
- Nói câu em nhớ tôi khó vậy sao?
- ...
- Mà đâu quan trọng, phải không?
- ...
- Tôi nhớ em!
- ...
- Về thôi!
Tiểu Chu cười tươi. Bàn tay cô nắm chặt lấy một bàn tay, ung dung bước đi. Trên người cô tỏa ra một mùi thơm... phải rồi, là hương thơm của tình yêu... chắc chắn...