Chương :
Ca phẫu thuật kết thúc, Tiểu Chu thở dài mấy tiếng, trong đầu nhiều suy nghĩ.
Là tính toán chi phí sẽ phải bỏ ra trong tối nay... đúng là con số không thể lớn hơn được.
"Gì chứ? Bao nhiêu người đây? Nếu vẫn như mọi lần..."
"Mọi lần không có đông đủ, hôm nay nhất định sẽ đông đủ..."
"Chết tiệt, sao lúc đó lại buông lời như vậy kia chứ?"
"...Liệu có đến nửa tháng lương hay không...???"
Hai tay bưng mặt, thực sự muốn chết đi cho rồi.
- Giáo sư, chị đang tính toán số tiền phải bỏ ra tối nay đúng không?
Như ma như quỷ, giọng nói này cùng với nội dung của nó khiến Tiểu Chu rùng mình một phen khiếp đản.
Cô ngẩng lên, giống mất hồn hơn.
- Sao cô biết?
Trần Di cười láu cá, khoát tay nhìn Giáo sư Trương.
- Trên mặt chị giờ chữ "tiền" hiện ra rất rõ đó!
- Thật sao?
Hoảng hốt, theo phản xạ, Tiểu Chu nâng bàn tay, sờ gương mặt.
Trần Di nhìn bộ dạng này, miệng tuy cười, nhưng trong đầu hiện hữu một vài suy nghĩ khiến nụ cười cũng tắt dần theo thời gian.
Nghĩ lại chuyện ban nãy, lại cảm thấy mất mấy phần hào hứng bởi cuộc gặp gỡ tối nay, khi có cả Giám đốc Lã đi cùng.
- Giáo sư!
- Hả?
Tiểu Chu đối diện mắt Trần Di, thấy sự nghiêm túc tức khắc khẽ nhăn mày.
- Sao vậy?
Là chuyện không biết có nên hỏi hay không... nhất là với kẻ đang yêu như Giáo sư Trương.
Nhưng, vẫn phải mở lời. Buộc phải mở lời.
- Về Giám đốc Lã... Dù thất lễ nhưng em vẫn muốn làm rõ!
- ...!?
- Rốt cục, Giáo sư hiểu chị ấy được bao nhiêu phần!?
- ...
. . .
Lã Hứa Lệ nhấp môi tách trà. Hương vị trà chạm đến môi mềm, lan tỏa thứ mùi hương dễ chịu đến đầu lưỡi. Nàng hài lòng, cảm thán bằng gương mặt, nâng mi mắt nhìn người đối diện.
- Thực sự rất ngon! Bác sĩ Tống, cảm ơn vì giúp tôi mở mang hiểu biết!
Tống Mẫn cười.
- Giám đốc vừa miệng là tốt rồi!
Hai người phụ nữ hòa nhã, nói thêm đủ thứ chuyện làm đẹp: quần áo, trang sức, mỹ phẩm... Họ rất hợp nhau, về mặt thời trang, tất nhiên. Khi tình cờ gặp nhau ở cửa tiệm ban nãy, cả hai đã đánh giá được, phong cách thời trang yêu thích của họ là khá giống nhau rồi. Bởi lẽ đó, cuộc nói chuyện hòa hợp lúc này hiển nhiên.
Tống Mẫn trong con mắt của Lã Hứa Lệ là người phụ nữ chuẩn mực. Người này rất biết lắng nghe và nói chuyện, khiến người khác cảm thấy vô cùng dễ chịu khi tiếp xúc.
Với Tống Mẫn, tuy đây là lần đầu gặp gỡ nhau ngoài bệnh viện, song, bác sĩ Tống không thể phủ định một điều: mọi thứ thuộc về Lã Hứa Lệ không thể khiến người ta ghét bỏ.
Nhưng cũng phải khiến người khác cảnh giác.
Lã Hứa Lệ nửa bí ẩn lại nửa hài hòa, khó nắm bắt tất cả cảm xúc của nàng. Nàng khiến người khác ngộ nhận ái ngộ, rồi cũng khiến người ta phải hoang mang, không rõ thứ cảm xúc tích cực mới nhận được từ nàng là thực hay ảo.
Cứ như một con rắn đang giữ nọc độc.
Cái đó có thể coi là đề phòng hay không!?
Lã Hứa Lệ tinh tế đến vậy, khôn ngoan đến vậy, biết điều khiến cảm xúc đến vậy... Đó mới chính là sự đáng sợ của người phụ nữ này.
Người như vậy, lại đang hẹn hò với một kẻ ngốc!??
Đáng nói, kẻ ngốc đó lại chính là cô bạn thân thiết nhất cuộc đời Tống Mẫn...
"...
- Anh Tân, em sợ nếu hôm nay không nói ra, sẽ không đủ can đảm thêm lần nào nữa!
Tống Mẫn mím chặt môi, nghiêm túc nhìn Trương La Tân.
- ...Ừ...ừ...!
Người đàn ông bị vẻ mặt kia làm cho căng thẳng theo.
Hít sâu một hơi nữa, Tống Mẫn giữ hết can đảm, trong đầu là sự trống rỗng ngu ngốc và vô lí nhất trên đời.
- E-Em...
Chỉ cần nói ra vài từ nữa thôi, sao khó khăn đến vậy?
Một câu "em yêu anh", khó như vậy hay sao?
- E-Em...từ...từ rất lâu rồi...
(- Này, kia là hai người phụ nữ đó!)
- E-Em...
(- Lãng mạn thật đấy! Đâu khác gì đôi nam nữ bình thường đâu!)
- T-từ lâu...
(- Tôi cũng muốn hôn bạn trai ở đó! Thật sự chỗ đó rất đẹp!)
Tiếng xì xào nổi lên sau lưng Tống Mẫn khiến cô vừa đang muốn căng thẳng muốn chết, lại không thể tập trung được.
Một phản xạ thường tình, cô nâng mắt, hướng đến chỗ được bàn tán.
Một giây chết lặng.
"K-k-kia là..."
- Mẫn, em sao vậy?
Trương La Tân vốn đang đợi, nhưng lại không thấy đối phương lên tiếng tiếp liền khó hiểu.
Anh nhìn vào đôi mắt Tống Mẫn, cũng ngạc nhiên vì đám người xung quanh đều hướng tới gì đó.
Cũng là tò mò, muốn quay lại.
- Có chuyện g-...
"Hả?"
Tống Mẫn kinh hãi, lập tức lớn tiếng tạo sự chú ý trở lại của Trương La Tân.
- ANH TÂN! EM MUỐN ĂN HỦ TIẾU!!!
Trương La Tân chưa kịp "hòa hợp" với không khí xung quanh, cái lớn tiếng của Tống Mẫn kéo anh trở lại với cô ấy.
Có ngạc nhiên, nhưng anh lại nở nụ cười khi nom vẻ mặt đỏ bừng của ai đó.
- Giờ này sao? Em còn đói?
"No chết đi được"
- V-Vâng!
Tống Mẫn mang một nỗi nhục lớn. Coi như "mất thêm một điểm nữa" với người đàn ông kia.
- Được rồi, đi thôi!
- V-Vâng!
Trương La Tân lấy chiếc áo khoác vắt trên thành ghế, nhanh nhẹn rời khỏi chỗ tiến tới bàn thanh toán.
Tống Mẫn thở phào một tiếng. Cô đưa mắt về nơi thu hút đám đông ban nãy, cặp đôi nào đó đã đi mất từ bao giờ.
"...Tiểu Chu, cậu đang làm cái quái gì vậy!?"
- Mẫn, đi thôi!
- À, vâng!
..."
Sự tình được phô ra trước mắt. Không biết sẽ không sao, nhưng chính là, Tống Mẫn đã nắm rõ.
Nắm rõ để rồi phải lo lắng rất nhiều...
- Giám đốc Lã, có hay không việc cô đang cố lợi dụng tình cảm của Tiểu Chu để đạt được mục đích cá nhân?
- S-sao....!?
Lã Hứa Lệ tròn mắt, chưa kịp phản ứng, người kia đã tiếp lời.
- Chúng ta đã nói chuyện rất vui vẻ, cũng đến lúc nghiêm túc một chút! Tôi sẽ hỏi lại, cô có đang lợi dụng tình cảm của bạn thân tôi vì bất kể một lí do gì không, thưa Giám đốc???