Chương :
"Hành khác chú ý, chuyến bay Bắc Kinh – Washington DC sẽ được khởi hành trong phút nữa..."
Giữa những hỗn loạn và ồn ào lúc này, có một số thứ, một số người hiện hữu thật rõ ràng.
Bất động hiện tại là hoàn toàn có lý.
Rốt cục, cũng có thể gặp lại cố nhân...
Nhưng lại không thể vui mừng trong giây lát. Ánh mắt người đó, sao quá xa lạ.
Lã Hứa Lệ nghiến răng.
Từng quen?
Vậy tại sao chưa từng nhìn ra ánh nhìn ấy bao giờ?
Tiểu Chu chậm rãi tiến về người phụ nữ đó. Gần một năm qua, thực sự đã thay đổi rất nhiều, đặc biệt là nhan sắc.
Nhiều nếp nhăn hơn.
Mệt mỏi.
Dường như cũng rất ít cười nữa.
Cô sau cùng cũng có thể đối diện nàng, không chạm ánh mắt quá lâu, vô cùng thản nhiên và bình tĩnh.
Tiểu Chu lấy từ trong túi áo mình ra một tấm ảnh, một tấm ảnh mà lưu lại hết vẻ tươi tỉnh của những người bạn khi ở cùng nhau.
Trong đó có cả nàng – một Giám đốc đã từng bị ghét bỏ - rồi trở thành người được tất thảy mọi người nơi đây yêu quý.
Một tấm ảnh được chụp cách đây khá lâu, giờ mới có dịp nhìn ngắm.
Xúc động được kìm nén cẩn thận.
- Cái này...
- Bác sĩ Đinh rửa mỗi người một tấm! Coi như là một món quà nhỏ tiễn cô về Mỹ!
Lã Hứa Lệ mở căng đồng tử, dù rất khó khăn nhưng nàng vẫn nhất định muốn nhìn thẳng vào đôi mắt người đó.
Để rồi tự làm bản thân đau lòng.... Mà nuốt nghẹn vào trong.
- Giáo sư, tôi...
- Điều tôi hối hận nhất là không thể nói lời chào khi cô rời khỏi Trung Quốc! Tôi ghét những thứ lửng lơ chẳng thể kết thúc! Vì vậy, thật may mắn vì cô vẫn chưa lên máy bay, nên tôi đã tìm thấy cô và kịp để nói lời chào!
Như vậy, chính là kết thúc...
- Lần tới về đây cô hoàn toàn có thể ghé qua bệnh viện, mọi người đều nhớ cô và họ sẽ rất vui khi gặp lại Giám đốc Lã!
...một lời này, khẳng định một mối quan hệ thật tầm thường... như chưa từng có gì diễn ra...
- Được rồi! Vậy tôi xin phép!
Chưa bao giờ nàng nhìn thấy bóng lưng người đó.
Một lần cũng chưa bao giờ thấy người ấy xoay lưng với mình.
Đây... chính là lần đầu tiên...
- Vậy còn Giáo sư?
- ...!!!??
Tiểu Chu dừng bước, lập tức xoay người lại.
- Vâng!?
- Giáo sư có nhớ tôi và sẽ vui nếu gặp lại tôi, tựa như họ?
Giá mà người đó lúng túng,
Giá mà người đó không thể trả lời,
Giá mà người đó chậm trễ trong việc đáp lại,....
Nếu vậy nàng đã không phải khổ đau...
- Đương nhiên rồi! Đó không phải là cảm xúc nên có sao?
- ...
- Vậy tôi xin phép!
Một lần nữa...
... xoay lưng.
Câu trả lời nhanh chóng và dứt khoát đó chính là khẳng định cho một mối quan hệ thật tầm thường.
Tựa như họ... lại chính là như hai người bạn, không có gì đặc biệt xảy đến.
Là người ra đi, là người rũ bỏ, là người không bao giờ hối hận thế nhưng... hiện tại khốc liệt này đã khiến Lã Hứa Lệ rơi nước mắt... thêm một lần nữa.
Em... thực sự đã sai rồi...
. . .
Tiểu Chu trở về văn phòng của mình thì lập tức đập vào mắt cô là bốn cặp mắt. Ba người kia thì bỏ qua, duy nhất Trịnh Khởi lại khiến cô có cảm giác khó hiểu.
Cô ta tức giận sao?
- Giáo sư, chị gặp được Giám đốc Lã chưa?
Trần Di cảm thấy mọi thứ quá bình thường nên "liều mạng" hỏi một phen. Không ngờ phán đoán lại chính xác đến vậy.
- Gặp rồi!
Hết sức bình tĩnh.
Ba vị bác sĩ nhìn nhau, kinh ngạc nối tiếp kinh ngạc.
- Vậy... hai người quay lại ch.... Ư ư ư...
Vô duyên bậc nhất đương nhiên Đinh Khống đứng thứ hai chẳng ai đứng thứ nhất. Cũng may Dịch Minh cùng Trần Di nhanh nhẹn bịp miệng tên ngốc này lại, mặc dù câu hỏi đã rõ đến chín phần khiến ai cũng dễ dàng đoán ra song... vẫn phải bịp miệng kẻ-gây-rối này đã.
Tiểu Chu khẽ nhíu mày, cô liếc nhìn Trịnh Khởi rồi quay sang nhìn đám học trò của mình.
- Ra ngoài đi!
Chẳng thà vị Giáo sư của họ quát tháo hay to tiếng còn hơn, cái tông giọng ảm đạm như chẳng có gì xảy ra khiến cả ba vị bác sĩ rắc rối quên luôn cả thở.
- V...Vâng!
Trần Di "đại diện" ba người đáp rồi cô cùng Dịch Minh đem ánh mắt "trút giận" lên Đinh Khống, kéo tên "nguồn gốc mọi sự" ra khỏi phòng làm việc.
Cửa được đóng lại cẩn thận.
Trong phòng chỉ còn hai người.
Tiểu Chu khoác chiếc áo blouse, chỉnh lại thẻ đeo cổ của mình rồi ngồi vào bàn làm việc.
- Đừng nghe mấy người đó nói lung tung! Bọn họ rất nhiều chuyện, cô cũng biết mà!
Trịnh Khởi đưa tay lấy chiếc bút của người đối diện, ép buộc phải có một cuộc nói chuyện nghiêm túc.
Mắt đối mắt, chẳng có chút giao động thừa thãi.
- Tôi sẽ hỏi hết câu của bác sĩ Đinh! Hai người sẽ quay lại chứ!?
Câu hỏi thì nghe rõ ràng.
Chính là cô thắc mắc, vì sao phải bắt buộc làm khó tôi?
- Cô yên tâm, anh trai cô cùng cô Lã sẽ có cuộc sống hạnh phúc! Tôi nói rồi, đừng để tâm tới lời bọn họ! Bọn họ chỉ đùa dai thôi!
- Tôi không quan tâm tới anh Quân! Tôi chỉ quan tâm tới câu trả lời của bác sĩ mà thôi!
Trịnh Khởi vươn người, nắm lấy dây thẻ của người đối diện, kéo về phía mình.
- Chỉ cần đáp "ừ" hoặc "không"! Bác sĩ đang sợ điều gì nên mới không thể thẳng thắn sao?
Sợ?
Tiểu Chu tròn mắt.
Bất giác, môi cô nở nụ cười nhẹ.
- Tôi không biết tôi phải sợ điều gì nữa khi mà tôi đã nếm trải những thứ còn tệ hơn là nỗi sợ đơn thuần! Nếu cô nhất định muốn nghe câu trả lời tới vậy, thì cũng tốt thôi!
- Chị...
- Chúng tôi không thể quay lại!
Tại sao... chị lại buồn hơn vậy, bác sĩ?
. . .
- Anh là Đinh Thiện Khống? Chủ nhân của chiếc xe này?
Bác sĩ Đinh tối sầm mặt mũi, sau cuộc điện thoại bên phía cảnh sát giao thông, cơn chóng mặt nọ lập tức "triệu hồi" chàng trai tới trạm thu giữ xe.
- C...Có chuyện gì... với cục cưng... của tôi....
- Anh còn hỏi sao? Anh chạy xe vượt quá tốc độ, di chuyển nhanh tới mức đến cảnh sát chúng tôi dù cố gắng cũng không đuổi được. May mắn cho bọn tôi là anh đỗ xe sai vị trí tại sân bay, có người báo cáo nên mới giữ được xe của anh. Bây giờ mời anh về trụ sở cảnh sát làm việc!
- C...Cái gì...???
G...Giáo sư... chị đã làm gì xe của em vậy....huhuhu....