Chương :
Tống Mẫn thở dài đọc lại những dòng tin nhắn cũ. Cô chỉ ước mình có thể làm gì đó để hai người bạn của mình có thể trở về bên nhau như lúc trước.
Vị bác sĩ biết đến sự xuất hiện của Trịnh Khởi. Trong mắt Tống Mẫn, Trịnh khởi là một cô gái tươi sáng và năng động. Cô nàng nhiệt huyết và nhiệt tình, thậm chí là có rất nhiều phần cố chấp đến phi thường – đương nhiên theo nghĩa tích cực.
Thực ra Trịnh Khởi không có gì để chê trách, vấn đề là ở người bạn thân của cô.
"Tiểu Chu không sống với tình yêu mới, cậu ta nhìn tình yêu mới với vẻ say đắm năm xưa!" - đây chính là suy nghĩ của Tống Mẫn. Vị Giáo sư đó đã gượng ép bản thân rất nhiều.
Bác sĩ Tống hoàn toàn mong muốn mình có thể chúc phúc cho Tiểu Chu và Trịnh Khởi nhưng đấy là trong trường hợp Tiểu Chu đã quên đi được Lã Hứa Lệ cũng như....
Cũng như Lã Hứa Lệ thực sự phản bội người bạn thân mình.
Người phụ nữ đó đã không hề phản bội bất cứ thứ gì.
Tình yêu.
Tình bạn.
Sự tin tưởng.
Lã Hứa Lệ thực ra đã không làm bất cứ điều gì có lỗi.
Nếu có phản bội ai, thì cũng chỉ là đã tự phản bội bản thân. Tự đọa đày bản thân đến đau lòng. Tự ngược đãi con tim.
Tiểu Chu đớn đau, hao gầy theo năm tháng, nước mắt đã muốn cạn dần với sự chờ đợi.
Còn Lã Hứa Lệ, có ai biết nàng đã bao lần muốn chết đi, bao lần đã làm tổn thương thể xác mình chỉ vì quá căm phẫn với sự thiếu vắng hơi ấm người đó. Nàng hận bản thân bất lực, không thể tìm ra cách vẹn toàn. Nàng hận chính mình đã tự tay bóp chết đi thứ tình yêu tuyệt vời đó. Nàng hận...
Nàng hận mình vì đã để người phụ nữ mình yêu thương đau lòng nhiều như vậy.
Nhưng rồi cũng không biết phải làm sao....
"Giáo sư dạo này vẫn ổn chứ!? Công việc có thuận lợi không? Còn bị kẻ khác hãm hại không?"
"Tôi biết thực ra anh ta là người tốt, chỉ có điều, tôi không thể yêu một người mà không có tình cảm. Tôi không miễn cưỡng được... tôi rất cứng nhắc, cô biết mà!"
"Nếu không phải còn Dương Dương, tôi thực sự sẽ nghĩ quẩn. Haha. Tệ thật!"
"Tôi... tôi chỉ muốn chết đi!"
.
.
.
"Tôi sắp cưới! Giáo sư cũng biết, vẫn vậy, rất tình cờ... chồng tương lai của tôi lại có một cô em gái. Cô em gái đó lại là bạn gái hiện tại của giáo sư. Họ rất đẹp đôi. Cô gái đó rất tốt với Giáo sư. Ít nhất, cô ấy sẽ không bỏ rơi giáo sư... như tôi! Tôi muốn vui vì điều đó nhưng tệ thật, tôi rất đau lòng... Tôi có phải là người ích kỉ không?"
Mỗi dòng tin nhắn là một sự dằn vặt.
Lã Hứa Lệ không bao giờ xuất hiện với vẻ yếu đuối. Vậy mà... đến mức bộc bạch toàn bộ với Tống Mẫn, điều này khiến cô vô cùng xót xa.
Liệu họ có thể hạnh phúc?
Hi vọng họ có thể hạnh phúc.
"Cô không ích kỉ. Cô đã làm mọi thứ có thể để cứu lấy cuộc đời Tiểu Chu. Đối với Tiểu Chu, có thể cứu người chính là cuộc sống của cậu ấy và cô đã đoạt lại được khát vọng đó. Cô chính là thiên thần vì vậy, tôi hi vọng cô có thể sống tốt và cảm thấy nhẹ nhõm. Tôi sẽ luôn ở đây khi cô cần, chúng ta chính là bạn! Những người bạn thân thiết!"
..
- Chỉ có một nhóm ngày hôm đấy có kế hoạch phẫu thuật nhưng liền thất bại tức thì. Tức là, không ai nhìn ra cơ hội thành công. Xin phép tôi được nói thẳng, vốn dĩ việc phẫu thuật cho phu nhân đã không đủ điều kiện để liệt vào danh sách một cuộc phẫu thuật đáng để mô phỏng và bàn luận, Tổng giám đốc chỉ đang dùng tiền để mua hi vọng mà thôi!
Tiểu Chu chậm rãi từng từ.
Mỗi câu mỗi chữ đều chính xác, và nó như con dao cứa vào trái tim cậu con trai hiếu thảo.
Trịnh Nhất Quân gương mặt lộ rõ suy sụp, không còn cái vẻ cao ngạo thường ngày nữa. Nghe đến đây, anh đã quên đi phần thỏa thuận giữa hai bên, tông giọng trở nên khẩn thiết.
Gấp gáp.
- Th-Thực sự không còn cách nào sao? Giáo sư, thành thực, tôi cố chấp như vậy vì có thể cảm nhận được mẹ mình có thể tỉnh dậy. Là cảm giác, của một người con. Hi vọng cô có thể nghĩ ra cách.
Giáo sư Trương nâng tay, lay nhẹ thái dương.
Chính bản thân cô cũng hi vọng có thể có cách cứu người phụ nữ đó.
Thứ nhất là bởi lương tâm một người bác sĩ.
Thứ hai, thực ra điều này chiếm phần lớn, chiếm phần thực dụng: cô thực sự cần phải cứu lấy Lã Kiện.
Nhưng bằng cách nào?
- Tôi cần phải xem tình trạng hiện tại của phu nhân, một cách trực tiếp! Tôi sẽ đến bệnh viện ngay bây giờ, hi vọng anh sắp xếp giúp tôi! Đương nhiên tôi cần một người phiên dịch. Tiếng Anh của tôi rất kém, nếu họ nói nhanh quá tôi không thể hiểu được.
Trịnh Nhất Quân gật đầu lập tức, anh đứng dậy, khẩn trương.
- Tôi sẽ đưa cô đi! À!
Bỗng nhớ ra gì đó, anh liền vỗ trán mình một tiếng. Khẽ thở dài.
- Bây giờ tôi và Tiểu Khởi phải ra sân bay đón ba, hôm nay nhà chúng tôi có việc quan trọng... chà, trùng hợp khó khăn. Tiểu Khởi đột ngột về nên...
Nhíu mày, Trịnh Nhất Quân không để ý vị Giáo sư đã sẵn sàng mọi thứ để rời khỏi đây, như chẳng hề có sự thay đổi hay bất kể sự phát sinh nào bất lợi xảy ra.
- Không sao, anh giúp tôi tìm một người phiên dịch là được, và cho tôi địa chỉ của phu nhân, tôi s-...
- Đúng rồi, tôi sẽ bảo Lệ Lệ đi cùng cô!
Trịnh Nhất Quân nét mặt rạng rỡ lắm. Anh ta vỗ tay kêu thành tiếng một cái, rồi vui vẻ nhìn sang phía Giáo sư Trương.
- Sao?
- Có rất nhiều lý do để Lệ Lệ đi cùng Giáo sư là hợp lý nhất. Em ấy rõ ràng điểm đến lại thông thạo tiếng Anh. Việc thuê phiên dịch gặp khó khăn vì chuyên môn trong ngành y rất khó tìm. Có lẽ vì từng làm Giám đốc tại bệnh viện cô làm việc nên tiếng Anh về y học của em ấy rất tốt. Tôi cũng thường xuyên thấy Lệ Lệ đọc sách báo về ngành y nên sẽ ổn thôi. Tốt rồi, nếu Giáo sư chuẩn bị đã xong, chúng ta sẽ di chuyển luôn.
- Khoan đã t-...
Người đàn ông đó đã mau chóng di chuyển ra khỏi phòng khách.
Đứng hình bất đắc dĩ, để rồi phải thở dài một tiếng mệt mỏi.
Ngày hôm nay không thể kết thúc chỉ với việc thoát ra khỏi căn biệt thự này...
------
Editor: vẫn là... hôm nay tinh thần bất hảo, dịch nhanh nhanh để dưỡng thương nên chỉ sợ sai chính tả và có vài câu khó hiểu do lủng củng... đoạn nào bất ổn hi vọng các vị cmt nhắc nhở, tiểu nữ sẽ sửa lại vào sáng mai. Giờ tiểu nữ xin phép đi nghỉ, mai đi làm! Các vị đọc xong chương này hãy ngủ sớm, vì giờ là giờ kém đêm rồi. Chúc các vị ngủ ngonnn!!!