Chương :
"Đây là danh sách những bài hát tôi muốn Giáo sư nghe. Ngày mai, tôi sẽ tới thăm Giáo sư. Chúc ngủ ngon!"
Đã nói sao, thì sẽ làm vậy.
Tin nhắn được Tiểu Chu sáng nay đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần, thực sự đã trở thành hiện thực.
Lã Hứa Lệ tư trang gọn gàng, không rườm rà mang nét già dặn của tuổi , lại toát phần trẻ khỏe của lứa đôi mươi năng động – hiện đang đứng trước cửa phòng khách sạn Giáo sư Trương La Chu – chờ đợi.
Cô mở cửa rồi đóng cửa, một phần vội vàng, nhưng cũng rất khẽ tiếng.
- Giáo sư, tôi mang một chút thuốc bổ và đồ ăn sáng.
- À...
Tiểu Chu lúng túng, vội nhận lấy đồ từ tay Lã Hứa Lệ.
Nàng cười, giả bộ tóm cằm, ngâm cứu sắc mặt đối phương. Hết nghiêng trái rồi ngoặt phải, Lã Hứa Lệ là sau cùng tóm hai bả vai cô, ép cô xoay một vòng rồi mới yên tâm gật gù.
- Ngủ tuy có vẻ không ngon nhưng xem ra Giáo sư phần nào đã ổn. Vậy tốt rồi, tôi có thể bắt Giáo sư trả nợ chuyện tối qua.
- Hả? T-Tối qua? Có chuyện gì?
Hốt hoảng. Tiểu Chu rõ ràng nhớ kha khá nếu không muốn nói là hầu hết sự tình. Cũng không có uống rượu nên đâu có say, sao đối phương lại mang vẻ mặt như: cô đã đắc tội lớn gì đây?
Ánh mắt tinh nghịch của Lã Hứa Lệ trở nên long lanh, nàng tủm tỉm khi thấy gương mặt "mốc" của cô, khoát tay "hách dịch".
- Phải rồi, chuyện lớn ấy chứ!
- S-Sao?
Cô bưng má nghĩ ngợi hồi lâu, ậm ừ rất nhiều lần. Khi cảm thấy không thể nhớ ra được mới nhăn nhó nhìn nàng.
Vô cùng nghiêm túc.
- Tôi... đã làm gì sai vậy?
Lã Hứa Lệ phì cười.
Nàng nâng tay, đủn trán cô một cái nhẹ.
- Tôi nói rồi, Trịnh gia và tôi khác nhau. Họ tiếp đãi Giáo sư theo cách của họ. Tôi tiếp đãi Giáo sư theo cách của tôi. Hôm qua, tôi đã thanh toán bữa tối. Đáng ra Giáo sư ở lại chia đôi thì đỡ bị tôi bắt vạ rồi. Giáo sư phải trả nợ tôi bằng cách mời tôi một bữa khác, vậy mới đúng chứ. Không phải sao?
- A...!!!!
Cô ngẩn người rồi cũng vỡ lẽ "rắc rối" mình gây ra đêm qua.
Nâng tay chạm vào tấm trán, ban nãy... một hành động hết sức tình tứ, sao có thể nhầm lẫn?
Ngày đó, thỉnh thoảng cô hờn dỗi vẩn vơ, như là nàng hôn má Dương Dương mà bỏ qua mình, cũng sẽ bị nàng đủn trán cái nhẹ như vậy.
Rồi khi cô ghen tị khi thấy nàng quan tâm cấp dưới trong bệnh viện mà không đếm xỉa tới mình, cũng khiến cô nhận cái đủn trán đáng yêu đó.
Rồi, nhiều lần như vậy, lấp đầy một khối kí ức tươi đẹp.
Chắp vá...
Hiện tại, có thứ gì đó được chắp vá...
Khoảng cách một năm đang được khâu lại bằng hơi ấm của yêu thương?
Có phải không?
Tiểu Chu cúi người, gương mặt hai người song song, đôi mắt gần như muốn chạm nhau.
Không chút ngại ngùng khi khoảng cách lúc này thật gần, nàng vẫn đứng im, chờ đợi một câu trả lời.
Hoặc có lẽ, nàng cũng chờ đợi cả một câu hỏi nữa.
Một câu hỏi giúp nàng đủ can đảm, kết thúc hết những chuyện đau khổ này.
Để trở về với nhau, một cách thật nhẹ nhàng.
- Lã phu nhân, tôi thực sự không hiểu, tại sao cô l-...
Cạch
- Chị dâu, sao chị lại ở đây?
. . .
Trịnh Nhất Quân nhìn chiếc nhẫn cưới được đặt gọn gàng trước mặt. Anh thẫn thờ như vậy từ đêm hôm qua, không hề chợp mắt dù chỉ một chút.
"- Tôi không muốn kết hôn với anh!"
"- Tôi không hề yêu anh!"
"- Tôi, tôi thực sự chỉ muốn một điều duy nhất trong cuộc đời này. Là tôi với Dương Dương sẽ được hạnh phúc!"
"- Ở bên anh, tôi không có thứ đó!"
Bao nhiêu năm cố gắng rồi chờ đợi, Trịnh Nhất Quân thực ra lại chẳng nhận được gì.
Một tia áy náy trong đôi mắt đầy quyết tâm của người phụ nữ ấy, hoàn toàn chẳng xuất hiện. Như là cô ấy chẳng hề có lỗi gì trong cuộc tình đơn phương của anh.
Tình cảm của anh tuy chẳng trọn vẹn, nhưng lại luôn rực cháy... cô ấy, kể cả đã phũ phàng đến vậy, vẫn chẳng mảy may xót thương.
Trịnh Nhất Quân vốn biết, tình yêu không thể dễ dàng lấy được từ Lã Hứa Lệ. Nhưng thương hại thì sao? Kể cả vậy cũng không có?
Người phụ nữ đó "máu lạnh" ở trên cả thương trường và cuộc sống, quả thực, sẽ chẳng thể có được tình cảm hay là cảm tình từ cô ta.
À, đâu phải...
"- Cả cuộc đời này, tôi chỉ yêu duy nhất một người. Nên hy vọng anh đừng cố chấp nữa!"
Có một người có thể chạm tới trái tim tựa khối băng của người phụ nữ này...
Một người có thể khiến cô ấy cười...
Cũng có thể khiến cô ấy buồn mà bật khóc...
Khiến cô ấy quan tâm, lo lắng, ân cần...
Là ai? Sao có thể làm vậy?
Là một người như thế nào đây?
. . .
Trịnh Khởi trong bộ đồ ngủ có phần phản cảm, đưa ánh nhìn sắc lẹm hướng Lã Hứa Lệ sau câu hỏi, rồi mỉm cười, ôm tay cô.
Bộ ngực căng đầy chêm chút hớ hênh quyến rũ chạm sát người, khiến cô cũng vì vậy mà có phần bối rối.
- Tiểu Khởi, dậy... rồi sao?
- Vâng! Không thấy bác sĩ nên em ra ngoài tìm, không ngờ chị đang đứng nói chuyện với chị dâu. Mà sao hai người không vào trong phòng? Đứng đây nói chuyện không phải có hơi kì cục sao?
- À, cái đó...
Tiểu Chu gãi gãi vành tai. Quả thực cũng muốn mời Lã Hứa Lệ vào nhà, nhưng, sau cuộc nói chuyện hôm qua với Trịnh Khởi, cô thực sự nghĩ, "tiếp khách ngoài cửa" sẽ tốt hơn. Và cũng vì, không muốn làm ồn tới Tiểu Khởi đang say giấc.
Rất nhiều lý do thuyết phục, mọi thứ dẫn tới kết quả của việc đứng đây lại bồi thêm những lời Tiểu Khởi mới nói sao lại khiến cô mang cảm giác mình đang làm điều gì xấu lắm. Cứ như đang vụng trộm vậy???
Lã Hứa Lệ khẽ nhăn mày trước hành động ôm tay của Trịnh Khởi dành cho Tiểu Chu, nàng liếc mắt nhìn vẻ khó xử của cô, rồi nhìn trở về cô gái đang có ánh nhìn khiêu khích mình.
- Không cần đâu, tôi cũng có việc phải đi gấp, chỉ tiện đường nên qua đây thăm Giáo sư Trương mà thôi. Mà, tôi không phải chị dâu của cô, Trịnh tiểu thư. Tôi đã hủy hôn và trả lại Trịnh Nhất Quân nhẫn cưới. Mong cô chú ý cách xưng hô, xưng hô như vậy mới là kỳ cục, chứ không phải việc tôi và Giáo sư Trương đứng đây đâu. Tôi xin phép!
Lã Hứa Lệ nhẵm trên đôi giày cao gót, bước chậm rãi rời khỏi.
Nàng bỏ lại một thiếu nữ nghiến răng giận dữ dõi theo mình.
Cũng bỏ lại một người đang ngẩn ngơ mà phải đứng bất động nơi đó.
Nói cho Giáo sư hay, em tức giận, nhưng sẽ không hành xử lỗ mãng. Sẽ không ghen tuông vô lý!
Cánh cửa thang máy khép lại...
Thứ nhất, là vì em là một người phụ nữ trưởng thành!
Nút tầng hầm sáng đèn, chiếc hộp sắt trượt nhẹ bẫng xuống theo một lộ trình đã lập sẵn...
Thứ hai, là vì chỉ duy nhất một lần cuối cùng này, em muốn dày vò trái tim mình lần cuối cùng, để chuộc lỗi, cho sự ngu ngốc mình đã gây ra, làm cho cả hai ta khốn đốn ngần đó thời gian.
Cánh cửa thang máy lần nữa mở ra.
Cuối cùng, vì tối hôm đó, người đã gọi tên em. Dù là trong vô thức, người cũng đã gọi tên em như vậy... nên em tự tin, chẳng việc gì mình phải ghen với những thứ chỉ thấy trong một khoảnh khắc.
Dần dần, một gương mặt thân quen xuất hiện phía còn lại của thang máy.
Tiếng thở hộc hộc liên tiếp, những giọt mồ hôi lấm tấm trên gương mặt một người.
Một người thực sự thân quen đến mức quá đỗi yêu thương.
Vì em biết, người sẽ đuổi theo. Chẳng cần bận tâm lời em nói ban nãy là gì, sự thật là ra sao. Người sẽ không quan tâm. Con người Trương La Chu, chắc chắn sẽ không để em hiểu lầm mà bỏ đi như vậy. Bởi...
- Hộc hộc... Nghe... hộc... nghe tôi giải thích đã... tôi... hộc... vốn không như cô nhìn thấy... với Tiểu ...hộc... Tiểu Khởi....
Bởi em biết, người vẫn còn yêu em...
- Vậy tôi sẽ lắng nghe lời giải thích của Giáo sư khi chúng ta dùng bữa sáng chung, được chứ?
Môi nàng khi ấy, chính là nụ cười của hạnh phúc.