“Làm sao bây giờ a! Ông chủ còn chưa nói để nó chết đâu!”
“Bằng không thì chúng ta còn phải mang nó đi gặp bác sĩ sao?”
“Hai đứa chúng mày trở lại trên boong tàu tiếp tục lưu ý tình huống xung quanh! Gọi điện cho ông chủ hỏi chuyện này nên xử lý thế nào!”
Vì thế người áp chế Chu Trù chỉ còn lại hai tên.
Chu Trù dồn sức trở mình, một tay bóp chặt cổ của tên đè vai mình, tay kia móc súng của hắn ra dí vào đầu hắn, cả động tác lưu loát thuần thục, cơ hồ không cho người ta thời gian phản ứng. Đối phương muốn phản kháng, cơ mà crắc một tiếng liền bị Chu Trù vặn cho cánh tay trật khớp, phát ra một tiếng kêu thảm thiết.
Chu Trù kéo rơi dải khăn trên mắt, ánh đèn có chút khiến cậu không thích ứng, nhưng cậu rất nhanh trông thấy gã người Bắc Âu to con đối diện mình đang nâng súng chĩa vào cậu.
Mà hai tên ở trên boong tàu cũng bị tiếng kêu thảm kia kinh động xông vào.
Tên chắn trước người Chu Trù bị vặn cánh tay, trên người mồ hôi lạnh ứa ra, thấp giọng chửi rủa.
Biểu tình của Chu Trù cực kỳ bình tĩnh, cậu nhìn gã to con cách đó không xa, gã đó xác định hơn m, mình vừa rồi trở mình được đều nhờ vào vận may.
“Hey, cưng ơi, không bằng cậu buông súng xuống, bọn tôi đều coi chuyện này chưa từng phát sinh thế nào?”
Chu Trù lạnh lùng mở miệng, “Anh tên là gì?”
“Cậu có thể gọi tôi là Parker.” Một cái hình xăm hình chim ưng từ cổ của Parker kéo lan đến bả vai gã, Chu Trù từ tư thế cầm súng và cả tư thế đứng của gã phán đoán gã hẳn là một tên lính đánh thuê.
Về phần hai tên vẫn cầm súng đứng ở cửa còn lại, vẫn luôn nhắm thẳng về phương hướng Chu Trù, nhúc nhích cũng chưa từng nhúc nhích, xem ra không chút nào đem sống chết của đồng bạn để vào mắt.
Chu Trù vặn cánh tay của tên trước mặt, từng bước từng bước lui đến góc tường. Ở trong mắt người ngoài thì đây có lẽ là bị dồn đến đường cùng, nhưng trên thực tế cậu lại tiến vào vị trí dễ thủ khó công. Hai mặt góc tường ngăn trở công kích của kẻ khác, trước mặt cậu lại có người chắn, ngược lại chính mình giành được góc độ bắn rộng thoáng. Trái lại hai kẻ đứng ở cửa và Parker lại không có gì che chắn, Chu Trù nếu như nổ súng tỉ suất bắn trúng rất cao.
Parker nhíu mày, ban đầu cho rằng đây là một cậu ấm da mỏng thịt mềm, bộ dáng cũng có mấy phần phong vận, từ khi bắt được cậu cho đến khi đem cậu trói ở trên ghế, khí chất cấm dục Chu Trù phát ra trái lại khiến người ta trong lòng rục rịch xung động. Vốn cho rằng tối nay nhân lúc ông chủ không có mặt có thể vui vẻ hưởng thụ một chút, lại không nghĩ đến nảy ra một cái sọt thế này. Trọng yếu nhất chính là, Parker nhìn ra thân thủ của Chu Trù cũng không đơn giản như cậu thoạt nhìn.
Tựa như bây giờ, vị trí hiện tại của Chu Trù, cho dù bọn hắn nổ súng bắn trúng thì cũng là tên đồng lõa chắn trước mặt cậu.
“Được rồi, Parker. Tôi muốn các anh buông súng xuống.” Thanh âm của Chu Trù lãnh liệt, trong không khí tràn ra khí tức nghiêm túc.
Parker ha hả bật cười, hình xăm trên cổ cũng theo đó rung động lên, “Cưng ơi, tôi biết thân thủ của cậu không tồi. Thế nhưng rất rõ ràng bọn tôi chiếm ưu thế trên mặt nhân số, vì sao phải buông súng xuống nhỉ?”
Lời nói của gã vừa dứt, chỉ nghe thấy tiếng vang giòn giã của đạn rời nòng, một tên cầm súng cạnh cửa kêu thảm ôm vai ngã xuống.
Đầu mày Parker nhíu chặt, nhìn Chu Trù từ bên hông tên trước mặt lấy ra băng đạn để thay.
“Không tồi, không tồi, còn có mười hai phát đạn nữa.” Chu Trù hừ lạnh một tiếng, “Bằng không chúng ta cá cược đi, là các anh bắn trúng tôi trước hay là tôi càng có cơ hội kết liễu toàn bộ người của các anh.”
Parker hừ lạnh một tiếng, “Cậu cho rằng tôi sẽ để ý sống chết của người này sao?”
Bất chợt, tên bị Chu Trù ghìm lấy phát ra một tiếng rên, trái tim của hắn bị Parker bắn trúng, thoát lực mà rũ xuống. Ban đầu vẫn là hắn tự mình đứng, Chu Trù chỉ cần áp chế hoạt động của hắn thôi. Mà lúc này hắn chết rồi, tất cả sức nặng đều rơi xuống cánh tay đang ghìm hắn của Chu Trù.
Tên còn lại duy nhất đứng ở cạnh cửa ngây người, lập tức gào lên, “Hey! Mày con mẹ nó làm gì vậy!”
“Câm mồm, không thì phát tiếp theo đến lượt mày đấy.” Trong ánh mắt Parker tràn ngập là ý vị thị huyết, làm lính đánh thuê trong tay gã giết chóc không ít, phàm là kẻ chặn trước mặt gã đều là kẻ địch.
Nhưng vào lúc này, từ xa truyền tới thanh âm ca nô rẽ sóng mà đi.
Parker cau mày, ra hiệu tên đứng bên cửa đi xem xem có chuyện gì.
Chu Trù trong lòng cũng đang tính toán, người đến là Carter Lippman hay là người cứu viện mình Interpol phái tới. Thế nhưng cứ coi như bọn Gwen biết mình bị nhốt ở nơi này, cũng không thể nghênh nga nghênh ngang chạy tới cứu viện để lộ thân phận của Chu Trù được.
Dưới màn đêm, sóng biển trải dài, đem ánh trăng khúc xạ thành từng mảng từng mảng.
Người đàn ông thân hình ưu nhã, duỗi ra đôi chân thon dài, từ bên sườn ca nô tiêu sái mà bước lên boong tàu. Tên cầm súng còn chưa kịp mở miệng đã bị súng giảm thanh bắn trúng ót ngã về phía sau.
Người đàn ông nhàn nhạt cười, xoay người cực có phong độ quý ông mà dìu Leila lên boong tàu.
Leila lại không trấn định tự nhiên bằng đối phương, một chân đặt lên boong liền muốn xông vào trong khoang tàu, lại bị người đàn ông một phen kéo lại.
“Phụ nữ chỉ cần đợi ở sau lưng đàn ông là được rồi.”
Trong khoang, Parker thấy người phái ra vẫn chưa trở về liền biết được người tới không phải ông chủ.
Mà Chu Trù thính lực phi phàm, nhận ra cuộc đối thoại trên boong, cậu trong lòng chỉ cảm thấy kỳ quái, vì sao Leila và Anson Lorenzo lại đến cùng nhau?
Trong nháy mắt cửa khoang thuyền bị đẩy ra lần nữa, tay trái Parker móc ra một khẩu súng khác chỉ về phía cửa, một súng bắn ra, vừa vặn bắn lên người người đang mở cửa.
Chu Trù ngây người, người Parker bắn trúng là ai? Rốt cuộc là ai thiếu phòng bị đã mở cửa ra rồi?
“Ấy da, ấy da, bộ tây trang này thế nhưng là bộ tôi thích nhất đấy, cứ thế này mà bị thủng một lỗ.” Trong thanh âm của Anson mang theo ý vị hài hước mà châm chọc.
Nguyên bản bầu không khí áp bức khẩn trương bị phá rối.
Nghe thấy thanh âm người kia, Chu Trù rốt cuộc thở phào một hơi. Tên điên kia sở trường nhất chính là lấy mạng mình ra đùa giỡn, đáng tiếc Interpol bây giờ vẫn muốn giữ lại mạng của anh ta.
“Tôi khuyên anh vẫn là đừng nổ súng bừa bãi nữa, nếu như không cẩn thận bắn chết tôi rồi, đừng nói Carter Lippman sẽ có kết cục gì, sống hay là chết đều không phải là vấn đề anh phải suy nghĩ.”
“Ồ, vậy tôi đây phải lo lắng cái gì?” Parker thanh âm trầm tĩnh, thế nhưng ánh mắt của gã đã biểu lộ rõ sự cùng đường bí lối của gã.
“Anh sẽ chết thế nào.” Anson đẩy cửa ra đi vào, tùy ý kéo qua một chiếc ghế dựa ngồi xuống, một vẻ nhàn nhã mà ngẩng đầu đánh giá Parker.
“Nếu như tôi buông súng xuống vẫn là phải chết sao?” Nòng súng của Parker đột nhiên chĩa về phía Anson, tất cả vệ sĩ đều đồng loạt giương súng, Chu Trù trong lòng cười lạnh, đám vệ sĩ này đụng phải một ông chủ thế này thực đúng là bi đát.
Anson bĩu môi, điều chỉnh chiếc nhẫn bạch kim ở tay trái mình một chút, “Nếu như người ta muốn bình an vô sự, anh chết hay không thì có ảnh hưởng gì đến tôi? À, phải rồi, anh phải giúp tôi chuyển lời cho Carter.”
“Lời gì?”
Anson cũng không vội hồi đáp, mà là vươn tay ra nắm lấy họng súng của đối phương, đem khẩu súng đó lấy qua, “Nói cho cậu ta, tôi với cậu ta chơi xong rồi. Chuyện của ông bố cậu ta kêu cậu ta tự đi mà nghĩ cách.”
Khẩu súng kia của Parker như cũ chĩa về phía Chu Trù.
Anson không hài lòng mà xoa xoa cằm, “Tôi nói khẩu súng kia của anh nên buông xuống đi chứ? Không thì Dean cứ mãi ôm cỗ thi thể kia làm lá chắn tôi sợ cậu ấy sẽ mệt mất.”
Parker thở ra một hơi, súng lục trong tay gã di chuyển, họng súng hướng xuống. Một người vệ sĩ tiến lên, thu khẩu súng kia lại.
Đại cục đã định, Chu Trù thả thi thể phía trước ra, Leila đôi ba bước đã chạy qua ôm lấy cậu.
“Không sao, Leila…” Chu Trù vỗ lưng cô an ủi.
Leila thở ra một hơi thật sâu, dùng âm thanh chỉ có Chu Trù có thể nghe được nói, “Tôi cũng không có cách nào.”
Ý tứ của câu “không có cách nào” kia Chu Trù tất nhiên hiểu rõ. Cứ coi như Leslie và Gwen có thể định vị vị trí của mình, bọn họ lấy lí do gì đến cứu mình đây? Anson không phải kẻ ngốc. Nếu như Carter Lippman đã bắt cóc mình, như vậy để Anson xuất mã là hợp lý nhất rồi.
“Dean.” Anson ngồi nguyên tại chỗ như trước, trong tay nghịch ngợm khẩu súng kia, “Em khiến tôi chấn động đấy, cư nhiên có bản lĩnh cầm súng chĩa vào người bắt cóc em.”
Chu Trù trong lòng phát lạnh, Dean Dương mà mình đóng vai là một cậu con nhà giàu, hành động liên tiếp của mình đây Anson không khó tưởng tượng, chỉ là giải thích năng lực hành động của mình ra sao cũng trở thành vấn đề rồi.
Leila đang muốn mở miệng nói gì đó lại bị Chu Trù ôm sát eo.
Giải thích quá nhiều sẽ khiến Anson càng thêm hoài nghi.
“Bọn họ muốn giết con tin, lẽ nào còn muốn tôi ngồi đó ngủ sao?”
Chu Trù lạnh lùng nhìn Anson một cái, ở dưới sự chú mục của tất cả vệ sĩ mà đi ra khỏi khoang thuyền. Không khí thoáng mát khiến cho thần kinh vốn khẩn trương của cậu hơi hơi thả lỏng ra.
Nước biển sóng trào, xa xa còn có thể trông thấy ánh đèn thành phố New York, ở trong màn đêm không có ánh sao, phải cảm ơn bọn chúng vì đã tô điểm bầu trời.
Anson đi đến phía sau cậu, trong tay anh vẫn luôn là xì gà đang cháy, tàn thuốc rơi xuống theo gió biển ngẫu nhiên ửng lên đốm lửa nhỏ bé.
“Người của tôi ở trong khoang thuyền phát hiện thuốc nói thật.”
“Ừm hm.” Chu Trù nhắm mắt hít thở, “Đó là thể nghiệm trước nay chưa từng có.”
“Trên thực tế, tôi cảm thấy rất vui mừng.”
“Phải á, vui mừng tôi đối với “bí mật thương nghiệp” của anh chẳng biết gì cả, cho nên cho dù là thuốc nói thật cũng không thể khiến tôi nhả ra bất cứ tin tức hữu dụng gì.”
“Tôi chỉ là vui mừng đó không phải là thuốc phiện thôi.”
Thản nhiên như thế, Chu Trù một khắc kia đột nhiên phân không rõ thật giả trong lời nói của anh nữa.
“Cậu ta hỏi trên chuyến bay xui xẻo cùng anh, anh nói gì với tôi.”
“Vậy thì em có nói cho cậu ta, tôi hôn em không? Hơn nữa rất hưởng thụ.”
Chu Trù trên mặt không có bất cứ biểu tình gì, “Tôi đói rồi.”
“Ồ, tôi có thể lấp đầy em, chỉ cần em nguyện ý.”
“Tôi là nói, tôi muốn ăn gì đó.” Chu Trù xoay người đi về phía buồng lái, “Không cần lo lắng, tôi có giấy phép điều khiển.”
“Tôi cho rằng em nguyện ý ngồi ca nô của tôi rời đi hơn chứ.”
“Tôi say ca nô.” Chu Trù đang muốn xoay người cười trộm lại bị Anson một phen ôm lấy, theo bản năng cậu liền muốn tránh thoát mà Anson lại chỉ là cười khẽ ôm chặt cậu.
“Biết vì sao tôi cứ mãi mê mẩn em không?”
“Mê mẩn?” Chu Trù cười, “Tôi sẽ cảm thấy mê mẩn với độ tinh khiết, nơi sản xuất và góc độ mài cắt của kim cương. Thế nhưng tôi không hiểu được sự mê mẩn của anh.”
“Không sai. Có lẽ tôi nên đi xin tư vấn của bác sĩ tâm lý một chút, hỏi ông ấy xem vì sao đối với những thứ dùng tiền cũng không mua được đều nhớ mãi không quên.” Anson nhìn vào hai mắt Chu Trù, xâm chiếm toàn bộ thị giác của cậu.
Chu Trù không đáp lời anh, chỉ là không ngừng ngã về phía sau, một loại dự cảm nguy hiểm nảy lên trong đầu cậu.