“Ừ, tôi vẫn rất tự tin cậu sẽ đánh bại Anson đoạt được quyền sử dụng gian phòng này.” Eva giơ nắm tay lên đấm nhẹ lên má Chu Trù, “Đi nào, tôi ngay cả vợt cũng chuẩn bị xong cho cậu rồi.”
“Làm sao cô biết tôi muốn đi đánh tennis?” Chu Trù kéo cửa tủ lạnh lấy sữa tươi ra uống thỏa thích.
“Bởi vì sáng nay ở trong phòng ăn, Joey nói cho tôi cậu muốn cùng Marin chơi tennis, hắn rất có hứng thú muốn tham dự. Nếu hắn cũng tham dự, làm sao có thể không có tôi được? Như vậy mới có thể gộp thành đánh đôi, không phải sao?”
“Được rồi, cô thắng, nhưng tôi phải gọi phục vụ đưa một phần ăn sáng lên cái đã.”
Chu Trù ngồi ở trước bàn ăn ăn sáng, ngược lại thì Eva chống đầu ngồi đối diện với cậu vẻ mặt hứng thú dạt dào.
“Sao thế, trên mặt tôi có trứng nướng sao?”
“Không phải mặt cậu, là cổ cậu.” Eva chỉ chỉ bên cổ mình.
Chu Trù bất động thanh sắc tiếp tục ăn.
“Mặc dù cậu đoạt được căn phòng này, nhưng xem ra cũng phải bỏ ra cái giá tương đối nặng nhỉ.”
“Vào lúc sáng sớm nắng trời rực rỡ như thế này, tôi đang hưởng thụ bữa sáng, có thể không đề cập tới tên kia không?”
“Được rồi, được rồi, tôi hiểu.” Eva xua xua tay.
Ăn xong bữa ăn sáng, Chu Trù cùng Eva đi tới sân tennis trên du thuyền. Tennis cũng là một trong những con đường để xã giao, cho nên người tới nơi này vừa đánh tennis vừa bàn chuyện làm ăn không ít.
Marin mặc một thân quần áo thể thao nhẹ nhàng khoan khoái, vẫy tay với Chu Trù, “Hey! Bên này!”
“Chà chà, xem vẻ hưng phấn trong mắt cậu ta là mong chờ được gặp cậu dường nào kìa, Chu Trù. Tôi cá nếu Anson thấy được nhất định sẽ rất không vui.” Eva dựa vào vai Chu Trù thì thầm, bọn họ thoạt nhìn càng thêm thân mật.
Marin có chút ngượng ngùng nghiêng đầu đi, một cái tay vắt qua vai cậu ta, “Này, cưng ơi, rất rõ ràng Eva cùng Chu Trù là muốn đánh đôi, em không gọi tôi tới thì chơi thế nào?”
Thanh âm kia tựa như chuông báo động, Marin chẳng nghĩ gì ngoài thoát khỏi cái ôm của đối phương.
“Hey, Chu Trù, chúng ta lại gặp.” Joey hôm nay tinh thần sáng láng, nhìn dáng vẻ hắn tựa hồ muốn thể hiện thật tốt trước mặt Marin.
Chu Trù tao nhã lễ độ mà cười một tiếng, cùng Joey bắt tay sau đó dắt Eva đi vào sân tennis.
Song phương cũng làm xong vận động làm nóng người, sau khi xoay vợt thì do Joey giao bóng. (xoay vợt kiểu như quay bút ấy, khởi động cho cổ tay ngón tay trc khi chơi)
Kỹ thuật của người này quả nhiên rất cao, một phát Ace ngay cả Chu Trù cũng không phản ứng kịp.
Joey cười cười với Marin bên cạnh, “Xem ra chúng ta dẫn trước rồi.”
Marin nhìn về phía Chu Trù, một bộ không muốn để ý tới Joey.
Chu Trù từ từ nắm được đường bóng của Joey, cùng Eva phối hợp đến không chê vào đâu được, rất nhanh liền san bằng tỉ số.
“Hey! Marin, em thoạt nhìn chơi không tập trung gì hết vậy!” Joey nhéo vai Marin một cái, mà Marin lại vẫn xụ mặt.
Eva hô lên, “Này, tôi cá rằng để Marin đánh đơn cậu ấy sẽ vui hơn rất nhiều đấy.”
Sắc mặt Joey hơi trầm xuống, ngay sau đó lại bày ra nụ cười điềm đạm giả tạo với Eva, “Cô Eva thật biết nói đùa.”
Richard đẩy một xe lăn đi tới, đang ngồi trên xe lăn là Anson, trên chân anh đang đắp một cái chăn lông, thoạt nhìn hành động hết sức bất tiện.
Cuộc tranh tài tennis giữa hai bên ngừng lại.
“À ha, Anson, là điều gì khiến anh mới chỉ một đêm liền biến thành như vậy?” Joey cười đi tới trước mặt Anson.
“Là phóng túng.” Anson nhún vai, ngay sau đó vẻ mặt nhăn nhăn nhó nhó. Chỗ bị Chu Trù đánh trên lưng còn đau đau.
“Ôi, vậy tôi cá rằng một đêm phóng túng kia nhất định khiến anh rất vui vẻ đi.” Eva thuận thế ngồi trên đùi Anson, ngón tay đùa nghịch cằm anh.
Anson đường hoàng ôm eo Eva, thâm tình khẩn khoản mà nói, “Tình yêu ơi, có thể ở đây cùng tôi một lúc không?”
“Không thành vấn đề, chỉ là chúng tôi đang chơi đánh đôi a.”
“Richard, anh có thể thay vào vị trí của Eva một lúc không?”
“Được.” Richard mặc trên người vốn là đồ thể thao, xem ra Anson đã sớm sắp xếp xong xuôi rồi.
Joey như có điều suy nghĩ nhìn hai người đang ôm nhau kia, Chu Trù âm thầm buồn cười, người này nhất định đang phỏng đoán rốt cuộc quan hệ giữa Chu Trù, Eva và cả Anson là như thế nào đây mà.
Richard cùng Chu Trù cùng đi trở về sân tennis.
Chu Trù bây giờ thật lòng cảm thấy Richard chính là một quản gia toàn năng. Chẳng những có thể phục vụ cái loại nhân vật phiền phức là Anson, ngay cả tennis cũng chơi rất có trình độ chuyên môn. Cú đập bóng, cú đánh volley của hắn đều là nhằm vào Joey. Một trận đấu kết thúc, Joey đã mệt rã rời. Không nói đến Chu Trù cùng Richard một công một thủ phối hợp đến không chút sơ hở, Marin cơ hồ hoàn toàn buông xuôi, thỉnh thoảng đuổi theo bóng một cái, chính là vì bộ dạng xấu mặt của Joey.
Richard lại thêm một cú đánh vào bên chân Joey, hắn lảo đảo một cái suýt thì ngã xuống đất.
“Tôi không nhớ rõ anh có thâm cừu đại hận gì với Joey.” Eva kề bên tai Anson nói.
“Cô không nhìn ra, Chu Trù kỳ thực khó chịu Joey sao? Hắn ta cứ quấy rối thú cưng của Chu Trù.” Anson cuốn lọn tóc của Eva, thong thả nói, “Cô có thể đứng dậy khỏi chân tôi không, tôi cảm giác hai chân mình đã tê rần rồi.”
Eva trợn mắt nhìn anh một cái, “Thôi đi, nếu như ngồi ở trên người anh là Chu Trù, anh lại chỉ ước cậu ấy ngồi gãy hai chân mình thôi ấy chứ.”
Một ván kết thúc, Richard đi lên phía trước cùng Joey bắt tay. Chu Trù dám cá Joey chỉ ước gì đem Richard xắt thành tám khối, rất rõ ràng cú đánh của Richard đều là nhằm vào hắn.
Marin ngay cả mồ hôi cũng không rịn ra, đứng cách lưới cậu ta đề nghị với Chu Trù, “Ê, lát lên boong thuyền uống cà phê đi! Tôi muốn vẽ tranh!”
“Không thành vấn đề.”
Joey một cách tự nhiên mà bị ngăn cách ở ngoài thế giới của Chu Trù cùng Marin, nhưng Chu Trù sẽ không quên mục đích lần hành động này của cậu là cái gì.
“Vậy anh Allande, có muốn đi cùng chúng tôi không? Tôi nghĩ hóng gió biển nghe tiếng hải âu uống cà phê hẳn là một chuyện rất hưởng thụ.”
“Không cần, tôi lát nữa có hẹn với những người khác.” Joey cười tạm biệt Chu Trù, cầm vợt đi ra ngoài.
Chu Trù cực lực đè nén xúc động muốn cười, bởi vì Joey mới nãy bị trặc chân rồi, vì không để lộ ra dáng vẻ chật vật, người này gắng gượng giả bộ không sao, đúng là cực cho hắn.
Khi Joey rời đi, Chu Trù đi tới trước mặt Anson, người kia bày ra vẻ mặt đắm đuối, mà Chu Trù thì chỉ hung hăng đá xe lăn của anh.
Anson không chút đắn đo mà đứng lên, “Cưng ơi, cưng à, em sao lại có thể thô lỗ như vậy chứ!”
“Xe lăn là chuẩn bị cho người hành động không thuận tiện, xin ngài đừng lãng phí tài nguyên, ngài Lorenzo.”
Chu Trù làm một dấu tay “bái bai” với Eva, cùng rời khỏi sân thể thao với Marin.
“Anh tối qua trải qua như thế nào, tôi thấy một dấu hôn rất đậm bên cổ Chu Trù.” Eva cười hỏi.
“Tối qua trải qua không tệ, mặc dù không tốt đẹp như trong tưởng tượng của tôi.”
Eva nâng cằm Anson, dịu giọng nói, “Đừng dồn ép cậu ấy. Phương thức thích hợp nhất chỉ có nước ấm nấu ếch thôi.”
“Mà cậu ấy là một ếch có lòng phòng bị rất nặng, nước ấm dù là thay đổi được từng chút một nhưng cậu ấy vẫn sẽ tự ép buộc chính mình.”
“Tại sao là cậu ấy chứ? Anson. Tôi thừa nhận Chu Trù có rất nhiều điểm lôi cuốn, nhưng mà tại sao lại là cậu ấy?”
“Đại khái là bởi vì thời điểm lần đầu tiên gặp cậu ấy, sườn mặt của cậu ấy đã in vào quá sâu.” Ánh mắt ngả ngớn của Anson trầm lắng lại, “Sau đó tôi biết được cái gì mới thật sự là xa xỉ.”
“Khát vọng lại khó mà giành được.” Eva cười cười.
Nắng trên boong thuyền không gắt như tưởng tượng, trên bầu trời mây trắng cuộn trôi, tiếng hải âu cùng sóng biển hòa chung một chỗ. Nhóm thục nữ danh gia đội mũ đứng cạnh lan can ngắm nhìn bọt sóng sục lên khi du thuyền chạy.
Chu Trù cùng Marin ngồi xuống bên cạnh một chiếc bàn tròn. Phục vụ đưa thực đơn lên. Chu Trù gọi một ly latte cùng với mấy miếng bích quy. Marin đã cầm giấy vẽ lên, bút vẽ phác họa trên giấy.
“Sườn mặt cậu khiến tôi nhớ tới một người.” Marin cười nhẹ nói.
“Giống ai?” Chu Trù khuấy đều cà phê, rủ mí mắt, mặc dù trong lòng cậu biết câu trả lời nhưng vẫn phải làm bộ như không biết.
“Giống con trai quá cố của ngài Dương, Dean.” Bút vẽ của Marin mô phỏng Chu Trù mộ cái, “Đặc biệt là gò má của cậu… dáng vẻ lúc cậu cúi đầu cười khẽ, cái loại ưu nhã ngầm đó, rất mê người.”
“Cảm ơn. Có rất ít phụ nữ khen tôi anh tuấn.”
Marin lắc đầu một cái, “Tôi đánh cược Emily cảm thấy cậu là người đàn ông đẹp trai nhất trên đời này đấy.”
Ngón tay Chu Trù cứng lại. Marin ý thức được điều gì đó, có chút lúng túng nói, “Thật xin lỗi… tôi không biết… Các cậu chia tay rồi sao?”
“Nếu như chỉ là chia tay, tôi sẽ cảm thấy rất may mắn. Emily mất rồi.”
“…” Marin cúi đầu, “Các cậu ở trong trường là một đôi khiến người ta hâm mộ.”
“Nhưng mà rất nhiều người bàn tán sôi nổi, không hiểu một cô gái da trắng xinh đẹp ưu tú làm sao lại thích một người Châu Á.” Đôi mày Chu Trù nhíu thành đường cong ưu thương, “Quá khứ sẽ không lặp lại. Tôi thề thốt muốn bảo vệ cô ấy, cuối cùng lại là cô ấy buông bỏ tất cả tới bảo vệ tôi.”
“Cho nên phải sống thật tốt, Chu Trù.” Marin cười. Nước da trắng nõn của cậu ta dưới ánh nắng chiếu rọi có vẻ càng thêm nhu hòa, mái tóc vàng bị gió biển thổi bay bay theo đó mà gợn sóng.
“Cậu cũng vậy, Marin.”
“Tôi sẽ. Tôi phải sống tốt hơn bất cứ ai!” Marin duỗi eo, đem bản vẽ của mình đưa tới trước Chu Trù.
“Tôi đẹp được như cậu vẽ sao?”
“Cậu đẹp hơn tôi vẽ nhiều!”
“Đó cũng là sự thật.”
Chu Trù cùng Marin nhất tề nhìn về phương hướng của thanh âm, Anson cầm một ly martini chậm rãi đi tới, tựa vào bên ghế của Chu Trù.
“Vừa rồi em không mời tôi, điều này khiến tôi rất thương tâm. Đặc biệt là sau khi chúng ta đã cùng trải qua một đêm tốt đẹp như vậy.” Anson đem ly rượu đặt bên ly cà phê của Chu Trù, thuận tay cầm lấy bản vẽ trong tay cậu.
Marin nhìn về phía Chu Trù, buột miệng hỏi, “Một đêm tốt đẹp gì?”
“À,” Anson đem bản vẽ thả lại trước mặt Marin, “Chính là chúng tôi ôm ấp nhau, hôn môi… mơn trớn… tất cả mọi thứ cậu có thể tưởng tượng được…”
Chu Trù liếc mắt, Marin ngẩn người tại đó, hồi lâu mới phục hồi tinh thần.
“Ha ha… Ngài Lorenzo thật là hài hước a!”
Yến hội buổi tối, Eva kéo Chu Trù tham dự, trong dự liệu Joey cũng không tới tham gia. Bữa tiệc vốn là cử hành thâu đêm, nhưng Eva muốn ngủ để dưỡng nhan, Chu Trù theo cô rời tiệc từ sớm rồi.
Trở lại trong phòng, Chu Trù mở cửa liền phát hiện trước cửa cài một phong thư. Mở ra xem thử, bên trong lại là một tấm thiếp mời.
Hoan nghênh tiến vào thế giới của chúng tôi.
Bạn sẽ nhận được vui vẻ cực hạn.
Chu Trù phì cười một tiếng, đây hẳn là lời mời chiêu mộ thành viên câu lạc bộ tẻ nhạt nào đó, cái gì là vui vẻ cực hạn chứ? Chu Trù đem phong thư ném một phát lên bàn, một con chip rơi ra.
Câu lạc bộ bình thường hẳn sẽ không có con chip đâu nhỉ.
Điện thoại bên cạnh vang lên, truyền tới lại là giọng của Joey.
“Hi, cậu Chu Trù của Interpol.”
“Xin chào, anh Allande, trong dạ tiệc hôm nay không nhìn thấy anh, thật làm cho người ta cảm thấy tiếc nuối.”
“Không cần tiếc nuối đâu, tôi tin rằng cậu đã nhận được thiệp mời đến từ câu lạc bộ Cực Lạc rồi.”
“Sao cơ, thứ này là anh đưa tới?” Chu Trù tử tế nhìn con chip kia.
“Không, tôi chỉ là giới thiệu cậu nhập hội mà thôi. Đến câu lạc bộ rồi, chúng ta có thể thỏa thích đàm luận một phen, tôi đoán có rất nhiều người cũng muốn làm quen cậu đấy.”
“Anh có mời cả những người khác không?”
“Cậu là chỉ Eva, hay là Anson? Bọn họ quá có quyền thế, coi thường loại tụ hội nhỏ này của chúng tôi. Hơn nữa tôi tin tưởng cậu cũng không muốn bọn họ biết cậu đang hợp tác với chúng tôi đúng không? Địa điểm là tầng G trên du thuyền. Thời gian đã in trên thiếp, xin đừng tới trễ.”
Nói xong, điện thoại cúp.
Chu Trù muốn hỏi hắn, chiếc này du thuyền lấy đâu ra tầng G?
Bất kể thế nào, Chu Trù vẫn là liên lạc với Leslie trước đã.
Leslie tra bản vẽ mặt phẳng của chiếc du thuyền này, trải qua phân tích cho ra kết quả nơi này quả thật có một khoang thuyền ở phần đáy, nhưng bản giới thiệu du thuyền lại không biểu thị.
“Cậu định làm như nào?”
“Có thể làm sao nữa? Chỉ có thể đi, trải nghiệm thật tốt một chút vui vẻ cực hạn mà đám ngụy quân tử của xã hội thượng lưu kia nói là cái gì.” Chu Trù nửa đùa nói, “Bọn họ có thể cắn thuốc, cần sa chất thành đống, còn có hàng tốp em gái quyến rũ nũng nịu dính lấy tôi…”
“Joey rất quan tâm chất lượng cuộc sống của hắn, cái loại hưởng lạc cậu nói sẽ không phát sinh trên người hắn đâu.”
“Cho nên ý của anh là, thú tiêu khiển của hắn hẳn là cao nhã?” Chu Trù vui vẻ lên.
“Ý kiến của tôi là, cậu trước khi nhất định phải cho Anson và cả Eva biết, dù sao trên chiếc du thuyền đó, bọn họ có lực ảnh hưởng mà những người khác không có.”
“Được rồi, tôi tiếp nhận kiến nghị của anh.” Chu Trù thầm nói trong lòng, Eva còn được, chứ nếu là Anson… chẳng bằng không nói, tên kia nhất định sẽ tới phá rối.
Thời gian ước định là nửa đêm hôm sau. Chu Trù sau khi hôn tạm biệt Eva, một người phục vụ đi tới, ghé vào tai cậu nhẹ giọng nói, “Tiến vào thang máy xin hãy nhấn nút báo động.”