Lúc này, hai người Eva và Anson trắng đêm không ngủ, bọn họ ngồi trong phòng Eva chơi cờ tướng quốc tế.
“Đã sắp năm giờ rồi, anh còn chưa đi ngủ?” Eva buồn cười hỏi, “Nếu anh muốn biết Chu Trù khi nào trở lại, ít nhất cũng phải sau tám giờ sáng mai đi?”
“Ván cờ này tôi chơi rất có cảm giác.” Anson cầm quân cờ lắc lắc đầu.
“Anh không đi ngủ là bởi vì anh căn bản không ngủ được.” Eva thở dài một cái, “Joey Allande đến bây giờ còn chưa trở lại phòng mình. Anh đoán xem, hắn mời Chu Trù đến câu lạc bộ tư nhân của hắn nói những gì?”
“Đem lô vũ khí buôn lậu kia của hắn vận chuyển ra khỏi vùng biển quốc tế mà cảnh sát quốc tế thường xuyên tuần tra.” Anson đối với đáp án này rất khẳng định.
“Vậy Chu Trù làm thế nào đáp lại hắn đây?” Eva ăn mất quân mã của Anson.
“Dựa theo tính cách cậu ấy thì sẽ cho Joey một câu trả lời nước đôi.”
“Vậy anh còn lo gì nữa?” Eva thở dài, “Chu Trù rất thông minh, cậu ấy sẽ tự bảo vệ tốt cho mình.”
Anson trầm mặc hồi lâu, chậm rãi nói, “Tôi cảm thấy rất không ổn.”
“Ô, cậu ấy gửi tin nhắn nói cho tôi biết mình đi cái tụ hội kia nhưng lại không nói cho anh biết, cho nên anh cảm thấy không được cậu ấy để mắt đến?”
“Tôi nói là, dự cảm xấu.”
Chân mày Eva nhíu lại.
Ván cờ kết thúc, Eva ăn mất quân hậu của Anson, “Đây chính là ván cờ anh chơi rất có cảm giác ư?”
Anson dựa vào lưng ghế phía sau, gọi một tách cà phê từ vệ sĩ của Eva.
“Anh nên hút một điếu xì gà thư giãn một chút.”
“Tôi rất thư giãn.”
“Đây là lời nói dối tệ nhất trên đời của anh đấy.”
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, nắng mai xuyên qua kẽ mây rọi chéo lên mặt biển, toàn bộ du thuyền được mạ lên một tầng sắc thái nhu hòa.
Rốt cuộc người của Eva trở lại nói cho họ biết Joey Allande đã về phòng của hắn.
“Vậy Chu Trù đâu?”
“Xin lỗi, chúng tôi không nhìn thấy ngài Chu.”
“Có lẽ cậu ấy đến một nơi an tĩnh ăn sáng rồi. Anh hiểu Chu Trù mà. Ở chung cả một buổi tối với cái đám người cậu ấy chán ghét cực điểm kia, cậu ấy cần tìm một chỗ hòa hoãn tâm tình.” Eva an ủi nói.
Anson lấy di động ra gọi vào số Chu Trù, vẫn là trạng thái tắt máy.
“Có lẽ di động cậu ấy hết pin, hoặc là cậu ấy tắt máy trước khi tham gia tụ hội, sau khi rời đi tụ hội quên mở máy.”
Anson đi ra cửa, Eva kéo anh lại.
“Anh muốn đi đâu?”
“Cô nói xem?”
“Anh bây giờ cho dù túm cổ áo Joey Allande, bẻ gãy cổ hắn hắn cũng có vô số cái cớ để bày tỏ mình vô tội. Anh hiểu kẻ địch của anh sao?” Eva hỏi.
Anson chôn chân ở đó.
“Hắn có lẽ không nghĩ tới Chu Trù quan trọng với tôi và anh dường nào. Bây giờ cách lúc du thuyền cập bờ còn hai ngày nữa, trong vòng hai ngày này, chúng ta phải bắt hắn giao ra Chu Trù.” Biểu tình của Eva lạnh băng xuống.
Tiệc trưa, Anson cùng Eva đụng phải Joey trên boong thuyền, hắn mặc tây trang thuần trắng, cổ áo cài khăn vuông kẻ, thoạt nhìn thuần khiết như muốn đi đến lễ đường kết hôn.
Hết thảy bình lặng như trước, ngay cả một loạt tiếng hải âu cũng không khác biệt hôm qua. Mọi người hưởng thụ ánh nắng, thức ăn ngon, cùng với thong dong lười biếng.
“Anh có phải rất muốn xé nát bản mặt cười cợt của hắn không?” Eva dùng khuỷu tay huých huých Anson.
Richard không theo bên người Anson, mà là đi xung quanh hỏi thăm tung tích Chu Trù. Hắn nói cho Anson, thời gian này, Chu Trù vừa chưa trở lại phòng cậu lại cũng không hề đi bất cứ nơi nào dùng bữa trưa.
“Trung Quốc có câu nói cổ, chính là tiên lễ hậu binh.” Anson lạnh lùng nhìn bóng dáng Joey cùng một cô thục nữ khác bắt chuyện. (ngoại giao trc, bạo lực sau)
“Được, tôi liền theo anh thăm dò phản ứng của hắn một chút.”
“Hey, anh Allande.” Eva kéo Anson đi về phía hắn, “Hôm nay ánh nắng không tệ.”
Vẻ cười của Joey vẫn như cũ, hòa ái mà mô thức hóa.
“À, cô Eva, cô hôm nay vẫn động lòng người như vậy, chẳng qua là bạn trai cô đổi thành ngài Lorenzo rồi. Cảnh sát Chu của chúng ta đâu? Sẽ không phải còn đang ngủ chứ.” Trong câu trả lời của Joey một chút sơ hở đều không có, vừa để lộ ra hắn biết tối hôm qua Chu Trù sợ rằng không hề ngủ, lại bày tỏ hắn cũng không biết Chu Trù bây giờ ở nơi nào hoặc là đang làm gì.
“Không thấy cậu ấy đâu.” Eva tiếc nuối thở dài, “Cho nên tôi không thể làm gì khác hơn là kéo Anson theo tôi ăn bữa trưa.”
Anson mỉm cười cười một tiếng, “Vậy cũng phải cảm kích Chu Trù đột nhiên mất tích, nếu không cô sẽ dính vào cậu ấy suốt, tôi tìm mãi không được cơ hội tán gẫu với cô.”
“Ha ha, cậu Chu Trù nếu là nghe các anh nói như vậy, cậu ấy nhất định sẽ thương tâm lắm. Hôm nay nắng trời rất đẹp, sáng ngời nhu hòa cũng không chói mắt, cậu ấy hẳn là đi hưởng thụ một chút rồi.” Joey lấy rượu đỏ kính Eva cùng Anson.
“Tôi bảo này Joey, anh tối hôm qua sẽ không chuốc Chu Trù uống quá nhiều rượu chứ, để cho cậu ấy say gục ở nơi nào cũng không hay.” Ý tứ của Eva biểu đạt rất rõ ràng, cô biết tối hôm qua Chu Trù làm khách của Joey.
“À, tối qua có một buổi tụ tập riêng của tôi cùng mấy người bạn, bọn tôi chỉ chơi bài một chút mà thôi. Nhân tiện… tôi muốn cậu Chu Trù không ngại làm quen thêm mấy người bạn ngoài hai vị. Yên tâm, bọn tôi không uống quá nhiều rượu.” Joey cau mũi một cái, một bộ tỏ vẻ thân mật, “Kỹ thuật chơi bài của cậu ấy không tệ, Marlow đã thua một chiếc Porsche cho cậu ấy rồi.”
“À, nếu như anh gặp cậu ấy ở đâu, nhớ bảo cậu ấy tới tìm tôi. Cậu ấy là bạn trai của tôi cơ mà, cứ như vậy âm thầm vứt tôi xuống, tôi tốt nhất phải đánh cậu ấy một trận nên thân.” Eva vung nắm đấm của mình.
“Ha ha, tôi đang mong đợi đây.” Joey cười đáp.
Eva nghiêng về phía Joey, thanh âm hơi trầm thấp xuống, “Cũng giống vậy, nếu như ai nói tôi biết hắn chuốc say Chu Trù của tôi rồi tùy tiện ném ở nơi không có ai, tôi cũng sẽ không chừa thủ đoạn nào để cho hắn đẹp mặt.”
Trên mặt Joey không có bất kỳ gợn sóng nào, “Lời uy hiếp của cô thật đáng yêu.”
“Tôi tin rằng ngài Anson thích đem tên lửa Patriot làm pháo hoa đây cũng sẽ khiến cái tên kia cuộc sống sau này rất đặc sắc.” Eva kéo Anson xoay người.
“Joey quả thật rất biết nhẫn nhịn, anh có kế hoạch gì không, Anson?”
“Muốn biết Chu Trù xảy ra chuyện gì ở tụ hội của Joey, không nhất định phải hỏi Joey, còn có thể hỏi thử những người khách khác trong tụ hội.” Anson mặc dù không phải là ông già tuổi quá năm mươi từng trải tang thương, nhưng anh đã trải qua quá nhiều sóng gió, Joey biết tung tích Chu Trù, Chu Trù ở tụ hội của hắn cũng thật sự gặp chuyện gì đó.
“Tôi nghe ngóng, tối hôm qua những vị khách vừa không có ở sòng bạc, dạ tiệc cũng không ở trong phòng của mình, có liên lạc với Massive bao gồm Marlow của hãng vận tải biển KA, còn có nghị viên Ferta.” Eva thân mật tựa lên vai Anson, “Nghe này, tôi tới giải quyết hãng vận tải biển KA, về phần cái tên chính khách xảo trá kia, giao cho anh tương đối thích hợp.”
“Không thành vấn đề.”
Hai giờ sau, trên du thuyền của họ liền phát một mẩu tin tức, một chiếc tàu hàng của hãng vận tải biển KA nổ tung trên biển Đại Tây Dương, công tác tìm kiếm cứu hộ đang được tiến hành, hoài nghi là kiệt tác của phần tử khủng bố. Không quá nửa tiếng sau, trên những chiếc tàu hàng khác của hãng vận tải biển KA cũng lần lượt phát hiện có bom, khiến cho giá cổ phiếu của nó trong vòng hai giờ liền giảm mạnh.
“Đây là chuyện gì xảy ra! Chuyện gì xảy ra! Trên thuyền của chúng ta làm sao có thể sẽ có bom được!” Marlow đi tới đi lui trong phòng, bộ phận quan hệ công chúng của hắn đã vô lực giải quyết chuyện này. Số lượng rút đơn hàng trong hai giờ này đến gần một phần ba. Cạnh tranh trong ngành vận chuyển hàng hóa vốn là kịch liệt, cứ tiếp tục như vậy, hãng vận tải biển KA rất có thể sẽ phá sản mất.
Ngoại trừ hãng vận tải biển KA, rất nhanh lại tuôn ra vụ bê bối của nghị viên Ferta. Trên internet bùng nổ, thậm chí có hình làm chứng tiết lộ cuộc sống xa xỉ mười mấy năm qua của hắn thậm chí còn có tình huống hắn loạn trẻ vị thành niên. Trong khoảng thời gian ngắn, điện thoại di động của hắn cũng sắp bị người gọi cho nát. Hắn trở thành đối tượng bị người ta nghị luận ầm ĩ, hình tượng đứng đắn gần dân trước đó bị lật đổ hoàn toàn, hắn thậm chí không dám đi ra khỏi phòng của mình. Tin tức bát quái này thậm chí dẫn tới có ký giả ngồi máy bay trực thăng đến phỏng vấn, Thượng Đế cũng phải thông cảm với cái cảnh sứt đầu mẻ trán của hắn.
“Cuộc sống riêng tư của gã nghị viên đó anh lại biết rõ ràng đến vậy, tôi rất bội phục.” Eva cười lạnh nhìn các ký giả mang theo mic khiêng máy quay phim từ máy bay trực thăng xuống boong thuyền.
“Nghĩ ra được cái loại phương pháp ngụy tạo khủng bố tập kích vô cùng có tính thời hiệu này để đả kích giá cổ phiếu hãng vận tải biển KA, cô cũng rất tuyệt. Tôi chỉ sợ đợi đến sau khi sóng gió qua đi, cô cũng sẽ trở thành cổ đông có sức cạnh tranh nhất với vị trí chủ tịch của hãng vận tải biển KA thôi ấy chứ.”
“Được rồi, chia nhau hành động xác nhận tin tức.”
Đi vào bên trong khoang thuyền, hai người lại mỗi người một ngả trên hành lang.
Eva đi tới trước cửa phòng Marlow, quả nhiên hàng tốp vệ sĩ đã sẵn sàng trận địa.
“Nói cho Marlow, tôi Eva Hoffsky cho tới bây giờ không đợi người khác, nếu như cậu ta còn muốn tôi giúp cậu ta dọn dẹp cái cục diện rối rắm này.”
Vừa nghe đến cái tên “Eva Hoffsky” này, đám vệ sĩ liền vội vàng đi vào thông báo Marlow.
Marlow gọi điện thoại đến nỗi điện thoại cũng sắp nổ tung vì nóng máy căn bản không có tâm tư quản rốt cuộc là ai tới thăm hỏi mình, mà tay vệ sĩ kia lần nữa lặp lại một lần nguyên gốc lời Eva nói. Marlow ngẩn người, quả quyết cúp điện thoại nét cười đầy mặt ra đón, “Ôi, Chúa ơi, chị Eva —— chị xem tôi bây giờ quá bận rộn, mới có thể chậm trễ chị!”
Marlow làm bộ khiển trách vệ sĩ của mình, đón Eva vào.
“Vừa rồi chị nói nguyện ý trợ giúp vận tải biển KA vượt qua khốn cảnh lần này, không biết có phải là thật hay không?”
Eva không có thời gian cùng hắn nói nhảm, dù sao thời gian Chu Trù nằm trong tay Joey càng dài thì lại càng nguy hiểm.
“Mấy quả bom kia là tôi phái người tặng cho cậu.”
Marlow sửng sốt hai giây, từ trên ghế salon đứng lên, “Cái gì ——”
“Tôi nói, đống bom kia là tôi tặng cho cậu.” Eva lần nữa nhấn mạnh.
Marlow bỗng từ trên người móc ra một khẩu súng chĩa vào Eva, “Cô cái đồ …”
“Nổ súng thử một lần xem.” Eva đứng dậy, đi tới trước họng súng của Marlow, “Kẻ dùng súng chĩa vào tôi đến bây giờ chẳng mấy ai còn sống.”
Họng súng của Marlow run rẩy, dung nhan xinh đẹp của Eva trong nháy mắt lạnh băng mà áp bách, loại khí trường này không ai có thể bắt chước được, làm một phụ nữ cô có thể đứng thế chân vạc với Anson, tuyệt đối không phải là nhờ gương mặt xinh đẹp.
“Tại sao không bóp cò súng? Cậu chỉ có chút bản lĩnh thế thôi à?” Eva hừ lạnh một tiếng, “Cậu có bản lĩnh đắc tội tôi lại không lá gan nổ súng vào tôi. Tôi ngay cả vệ sĩ cũng chẳng mang. Cậu sợ cái gì?”
Nuốt nước miếng, Marlow tỉnh táo một ít, hắn chậm rãi buông súng xuống, Eva không phải là người hắn có thể chọc nổi, “Chị mới vừa nói tôi đắc tội chị… trong này rốt cuộc có hiểu lầm gì không?”
“Hiểu lầm?” Eva nhếch mày, tim Marlow y như bị lưỡi dao sắc lia qua, “Tôi không cảm thấy hiểu lầm gì cả. Bởi vì sau khi Chu Trù đến cái tụ hội chết tiệt của các cậu, đến bây giờ vẫn chưa trở lại. Các cậu làm gì cậu ấy? Cũng chĩa súng vào cậu ấy như đối với tôi sao? Các cậu giết cậu ấy, đem xác cậu ấy dìm xuống biển rồi? Hay là cậu ấy không đáp ứng trở thành bạn làm ăn của các cậu cho nên các người nhốt cậu ấy lại?”
Marlow bị Eva ép từng bước lui về phía sau.
“Bọn tôi… bọn tôi không giết cậu ta…”
“Vậy thì nói cho tôi biết, tối hôm qua các cậu rốt cuộc đã làm gì!”
Cùng lúc đó, Anson đi tới trước cửa phòng Ferta, đám ký giả kia tựa như ruồi thấy thịt thối. Anson sờ sờ lỗ mũi, nói gì đó với Richard ở bên cạnh.
Richard đi tới khúc quanh của hành lang, chợt hô to một tiếng, “A —— Ferta ở boong thuyền! Hắn muốn thừa dịp lúc tất cả mọi người vây ở cửa phòng hắn để lên máy bay trực thăng chạy trốn!”
Lời kêu gọi này vô cùng có tính xúi giục, cũng phù hợp với kế sách tránh né ký giả thông thường của đám chính khách. Tiếng chân rầm rập, trước cửa phòng Ferta liền yên tĩnh lại.
Anson cười gõ cửa nói, “Hey, nghị viên Ferta, tôi là Anson Lorenzo.”
Ferta ngồi chết dí trên sô pha run chân phát hiện tiếng nhốn nháo của ký giả ngoài cửa ngừng lại, vốn thấy hơi kỳ lạ, lại nghe thấy Anson tới thì càng kinh ngạc. Hắn đi tới trước cửa từ mắt mèo trông ra, quả nhiên chỉ nhìn thấy Anson một mình đứng trước cửa, đang hút một điếu xì gà.
“Ngài Lorenzo, thật không tưởng tượng được lại gặp được ngài dưới tình cảnh như thế này.” Ferta mở cửa mời Anson đi vào.
Anson đưa một điếu xì gà cho hắn, “Thử xem, tuyệt đối ngon hơn mỗi một loại ông từng thử trước kia.”
Ferta nhận lấy xì gà, rít vào một hơi, híp mắt thở dài, “Chà —— quả nhiên cảm thấy thoải mái hơn chút. Rất xin lỗi không mở cửa cho ngài trước, ngài biết tôi đang gặp phiền toái mà.”
“Ừ.” Anson gật đầu một cái, “Như vậy ông biết ông tại sao lại đụng phải phiền toái lớn như vậy không?”
Ferta dừng một chút, khi hắn biết được đứng ngoài cửa chính là Anson, hắn mơ hồ thấy được một tia hi vọng. Gia tộc Lorenzo nâng đỡ rất nhiều chính khách, có lẽ Anson muốn thừa dịp hắn rơi xuống vực kéo hắn một phen.
“Kẻ địch trong giới chính trị muốn chế tạo tai tiếng lật đổ tôi.” Ferta cười khổ một cái.