Sáng sớm, Thanh Y bị đánh thức bởi lũ chim ồn ào gọi nhau và vỗ cánh phành phạch bay đi bay lại.
Vậy là cô lần đầu tiên trải qua một đêm ngủ trên cây.
Đôi tay bị trói suốt mấy hôm cùng tư thế ngủ không đúng tối qua khiến cả người cô ê ẩm.
“Rột! Rột!”
Cái bụng bị bỏ đói lên tiếng biểu tình.
Liếc thấy lũ chim đang mổ những trái màu đỏ trên cây, Thanh Y cũng đưa tay với lấy một chùm. Tuy không biết loại quả lạ này nhưng cô nghĩ chim ăn được thì chắc hẳn nó không có độc.
Vừa cho xong đám quả dại vào bụng, Thanh Y phát hiện từ xa có một đám người chạy đến. Cô liền tháo đám dây leo quấn tối qua rồi rút súng, đồng thời kéo một tán lá lớn gần đó che người. Khi đám người đó đến gần cô mới nhìn rõ kẻ đi đầu không ai khác, là tên Hawk.
Thanh Y cúi đầu kiểm tra súng.
Chỉ còn một viên đạn duy nhất!
Đang định bắn chết tên ác nhân trước mặt nhưng thấy đạn còn một viên nên Thanh Y đành phải thu lại ý nghĩ.
Bọn chúng đang trốn chạy?
Đó là suy nghĩ của cô khi thấy bộ dạng mệt mỏi và hoảng hốt của Hawk cùng thuộc hạ của hắn. Nhất định là đang bị Âu Dương Quân đuổi giết!
Một đám hơn mười người uể oải chạy đến gần gốc cây nơi cô đang nấp. Lúc này cô mới nghe rõ những gì chúng nói.
- Nếu cứ tiếp tục thế này, chúng ta sớm muộn cũng bị tên Âu Dương Quân đó giết thôi!- Hawk nói.
- Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì, đại ca?
Hawk nghĩ nghĩ một lúc rồi kéo đầu những tên bên cạnh chụm lại nói nhỏ. Thanh Y phải nằm sát người xuống cành cây và cố đưa tai xuống gần nhất mới mơ hồ nghe được đôi chút.
- Âu Dương Quân đang tiến về phía này, chúng ta hãy nhân cơ hội mà ra tay trước, giết hắn!
Thanh Y nhổm người dậy rồi cười nhạt.
Lũ ngốc, Âu Dương Quân mà dễ dàng bị bọn mày giết thì anh ta đã không thể ngồi vững trên cái ghế chủ tịch đó lâu như vậy!
Dù nghĩ thế nhưng Thanh Y vẫn lo lắng không yên khi thấy bọn chúng chia ra hai bên nấp vào đám bụi rậm phía dưới, cách chỗ cô một đoạn không xa. Tất cả chúng đều lắp đạn, lên nòng rồi ngồi im chuẩn bị.
Chợt, cô nhìn thấy từ hướng mà bọn Hawk vừa đến lúc nãy xuất hiện thêm một nhóm người. Cô chăm chú nhìn người dẫn đầu, người đó không ai khác chính là hình bóng mà cô mong nhớ, Âu Dương Quân!
Anh đi trước, ánh mắt sắt bén như diều hâu lướt quanh. Thân hình anh cao lớn, nổi bật giữa một vùng trời đất.
Không hiểu sao chỉ mới nhìn thấy anh, cô đã có cảm giác thật an tâm. Dường như bây giờ dù trời có sập xuống thì cũng sẽ có anh đứng ra chống dậy.
Một cảm giác tin tưởng và ấm áp mạnh mẽ dâng lên trong lòng Thanh Y. Cô cười mình trước đó ngu ngốc không nhận ra tình cảm dành cho anh. Lại còn tưởng vì bản thân ăn thiếu chất dinh dưỡng nên tim không khỏe.
Thì ra, Âu Dương Quân anh mới chính là căn nguyên bệnh tim của cô!
Thất thần suy nghĩ, Thanh Y bất ngờ nhận ra bọn người của Hawk đã đồng loạt giương súng hướng về phía Âu Dương Quân. Anh đang tiến dần về bên này.
Khốn kiếp!
Thanh Y không kiềm được thốt nên một câu.
Cô hiện tại không có cách nào có thể báo hiệu cho anh biết. Thiết bị liên lạc trên tai của cô và Vũ sớm đã bị Hawk phát hiện và phá hủy ngay ở khu nghĩa địa. Vì thế, người của Âu Dương Quân mới bị mất tín hiệu của bọn cô ở đó.
Mà bây giờ, súng trong tay cô chỉ còn một viên duy nhất. Nếu dùng nó làm hiệu hoặc bắn vào bất kì kẻ nào dưới kia thì chỉ sợ giây sau đó, cô sẽ không bao giờ còn được thấy mặt trời Phương Đông nữa.
Tuy cô đang ở trên cây cao nhưng lại trong vòng vây của Hawk. Người của Âu Dương Quân vẫn còn cách một khoảng khá xa và cô thì đang bị một đám lá che khuất tầm nhìn của họ.
Đột nhiên, mắt Thanh Y sáng lên khi liếc thấy một tổ ong gần đó.
Rừng già đúng là đang giúp cô!
Thanh Y không nghĩ ngợi nhiều, dùng đám dây leo buộc chặt vào thân cây và ước chừng khoảng cách sợi dây này đến chỗ tổ ong. Sau khi giật giật thử thấy chúng đã chắc chắn, cô liền tung người nhảy về phía tổ ong.
Cảm giác tuyệt vời giống như chơi xích đu vậy!- Thanh Y thầm nghĩ.
Bụp một tiếng, tổ ong bị Thanh Y chuẩn xác đá bay đến chỗ bọn Hawk. Còn cô nhanh chóng thả đám dây leo để rơi xuống, lộn một vòng trên mặt đất rồi trốn vào thân cây cổ thụ.
- Á!
Bị đám ong từ đâu bay ra bao vây dày đặc, người của Hawk hoảng loạn phá vỡ đội hình.
Thanh Y cười thầm.
Cái này thì khác gì cô đã có đến cả ngàn viên đạn chứ!
Bị ong đốt đến vài chục mũi mà không cấp cứu kịp thì mạng của chúng khó giữ.
- Cúi xuống, cúi xuống nhanh! Chúng mày muốn chết phải không?
Tên Hawk hướng về bọn thuộc hạ đang đứng cả dậy định bỏ chạy hét lớn. Sau đó, hắn tinh mắt nhìn về nơi Thanh Y đang nấp mà nổ súng.
Thấy súng bắn hướng về phía mình, Thanh Y liền nép sát vào thân cây. Cô giơ súng chờ tên Hawk tiến vào tầm ngắm của mình thì sẽ dùng viên đạn cuối cùng kết liễu hắn.
Nhưng bất ngờ hắn bỏ chạy.
“Pằng... pằng...”
Cô vui mừng nghe thấy tiếng súng đạn nổ liên tục. Có lẽ người của Âu Dương Quân đã phát hiện.
Nhưng ngay sau đó, cô hoảng hồn khi nghe một âm thanh khác lạ.
“Vù... vù...”
Đàn ong vỡ tổ bay tán loạn đến cả chỗ Thanh Y.
- Chết toi!
Thanh Y than một tiếng rồi nhanh chóng đứng dậy chạy đi.
Cô dùng tốc độ nhanh nhất cố chạy xa khỏi khu vực của bọn ong. Nhưng chỉ mới được một đoạn thì cô bất ngờ bị kéo ngã ra đằng sau, rơi vào một vòng tay quen thuộc.
- Âu Dương Quân!
Thanh Y không giấu nổi sự vui mừng mà reo lên.
Âu Dương Quân không nói gì liền cởi áo khoác ngoài trùm lên đầu cô rồi bế cô chạy sâu vào rừng
- Á, anh làm gì vậy?
- Tôi không muốn nhìn thấy mặt em sưng vù vì bị ong đốt đâu!
Giọng anh không nhanh không chậm nên không thể đoán được anh đang vui mừng hay tức giận.
Thanh Y đưa tay ôm chặt cổ anh.
Bất kể tâm trạng của anh bây giờ như thế nào thì cô cũng mặc kệ, cô chỉ cần biết anh đang ở cạnh cô, thế là đủ!
Đến lúc không còn nghe âm thanh vù vù đằng sau, Âu Dương Quân mới đặt Thanh Y xuống, mạnh mẽ ôm lấy thân hình cô rồi siết chặt.
Cô không bài xích hành động này của anh thậm chí còn cảm thấy dễ chịu nên cũng đưa tay lên ôm lấy. Mãi một lúc sau, cô mới lên tiếng phá tan không khí đã bắt đầu nóng lên.
- Tôi xin lỗi!
Âu Dương Quân lúc này mới buông thân hình bé nhỏ rồi nhìn vào ánh mắt đã nhuốm màu mệt mỏi của cô.
- Em có lỗi gì?
Thanh Y hơi bất ngờ trước câu hỏi của anh. Cô ngập ngừng:
- Tôi đã lén trốn anh đến đây rồi để bị bắt, khiến anh phải bận tâm!
- Còn không?
Cô nhìn anh suy nghĩ. Còn nữa ư?
Âu Dương Quân tức giận:
- Em có biết tôi lo lắng cho em đến mức nào không hả? Từ khi biết tin em mất tích, tôi đi đứng không yên, chỉ muốn ngay tức khắc băm nát bọn khốn kia. Nếu hôm nay không tìm thấy em, tôi nhất định đào tung hết vùng núi này...
Những lời còn lại của anh bị Thanh Y nuốt mất. Cô nắm lấy cổ áo anh rồi nhón chân chạm đến bờ môi đang mấp máy.
Con người lạnh lùng này vì cô mà vất vả suốt thời gian qua, nay lại còn trở nên nhiều lời giáo huấn.
Thật khiến người khác mất hết kiên nhẫn mà muốn an ủi!
Sau nụ hôn ‘chuồn chuồn đạp nước’, Thanh Y thả áo anh rồi cúi đầu đỏ mặt. Ngay sau đó, cằm cô lại một lần nữa bị nâng lên, bắt buộc nhìn vào mắt anh đang tràn ngập ý cười.
- Gây hấn xong rồi bỏ đi vậy sao? Tôi còn phải trả thù chứ!
Vậy là cô gái bé nhỏ đã trở thành miếng mồi ngon cho con sói khát máu trong rừng sâu. Cô bị anh ăn hết môi, lưỡi cùng hơi thở.
Đột nhiên, anh thả cô ra rồi nhìn chằm chằm má trái của cô. Phía bên đó chỉ còn sưng nhẹ nhưng dấu vết những ngón tay vẫn chưa phai.
- Khốn kiếp! Bọn chúng dám ra tay với em?
Thanh Y lấy lại hô hấp rồi ậm ừ gật đầu.
- Còn thùng nước? Chúng thả em vào đó sao?
Âu Dương Quân tiếp tục truy vấn.
Khi vào phòng giam dưới lòng đất, ngoài thùng nước lớn thì anh còn phát hiện thấy rất nhiều dụng cụ hành xác khác như dùi điện, bàn chông,... Bây giờ chỉ cần cô xác định, anh sẽ mang tất cả bọn chúng cho thử qua hết một lượt những thứ đó.
- Không phải tôi! Là Họa Lam, chị ấy bị hành hạ đến bất tỉnh suốt. Đúng rồi, anh đã gặp Vũ và Họa Lam chưa? Họ sao rồi?
- Em không cần lo cho bọn họ!
Nói xong, anh kéo cô đi liền một mạch ra khỏi rừng. Vừa đi, anh vừa liên lạc với Phong:
- Hắn ta đâu rồi?
“Đã xác định được vị trí! Tôi đang cho người thu hẹp dần phạm vi hoạt động của con dã thú!”
- Tốt lắm! Hãy giữ yên nó ở đó, tôi sẽ đích thân hạ con thú này!
Thanh Y ngạc nhiên nhìn Âu Dương Quân hỏi:
- Anh đang đi bắt người hay săn thú vậy?
Anh cười:
- Tôi không cho rằng tên đó là con người! Não người thì không thể có suy nghĩ ngu xuẩn dám động đến thuộc hạ và người phụ nữ của tôi!
- Người phụ nữ của tôi?
Thanh Y lặp lại lời anh.
- Vậy không phải sao?
Âu Dương Quân vừa nắm tay cô kéo đi vừa nheo mắt nhìn.
- Mà dù “không phải” thì tôi cũng sẽ làm cho “phải” thôi!