“Tình tinh tinh tinh!!! Tình tính tình tinh!!!”
Giai điệu quen thuộc vang lên nhẹ nhàng trong không gian ngập tràn tiếng cười vui vẻ. Trên lâu đài bằng hoa, Âu Dương Quân với bộ vest đen lịch lãm cùng vẻ tuấn tú ngời ngời như chàng hoàng tử bước ra từ những câu chuyện cổ tích đang đợi nàng công chúa. Ánh mắt anh, nói hạnh phúc thì phải là cực kì hạnh phúc. Bên cạnh anh là Vũ, người vinh dự trở thành phụ rể của buổi lễ quan trọng hôm nay.
Nối đến nơi Âu Dương Quân đang đứng là một tấm thảm bằng hoa tươi màu hồng và đỏ xen kẻ được rải đều trên mặt cỏ xanh mơn. Phía đầu kia tấm thảm đó chính là vị điệp viên ngoại quốc đang vui vẻ đợi đón con gái mình. Ông sẽ dắt cô đi hết tấm thảm này rồi trao cô vào tay Âu Dương Quân.
Mẹ của cô dâu, Lý Thu Hà đang ngồi ở hàng ghế đầu tiên. Bà bối tóc cao để lộ chiếc cổ thon dài, minh chứng cho vẻ đẹp không bị thời gian bào mòn của mình. Gương mặt xinh đẹp của bà như sáng bừng khi thấy cô con gái yêu dấu xuất hiện từ đằng xa.
Trong không khí phảng phất mùi thơm của hoa cỏ, Thanh Y đang từ từ tiến đến như một nàng tiên váy trắng, kiều diễm kinh động lòng người. Ánh mắt cô e thẹn nhìn đến phía trước, nơi Âu Dương Quân đang đứng, bước từng bước nhẹ nhàng. Đi theo sau cô là chị gái Họa Lam cũng không hề thiếu phần xinh đẹp làm phụ dâu.
Mọi người có mặt trong buổi lễ đều mắt chữ O miệng chữ A hướng về cô tấm tắc khen ngợi. Bọn họ nếu không phải là đại ca có máu mặt cũng là giám đốc, doanh nhân tài năng.
Đến trước mặt bố mình, Thanh Y nở một nụ cười thật tươi rồi đưa bàn tay mình cho ông. Vị điệp viên nắm tay con gái mình cũng cười tươi không kém, nói:
- Con gái à, con hãy hạnh phúc nhé!
Thanh Y thẹn thùng cúi nhẹ đầu:
- Vâng, cảm ơn bố!
Nghe con gái nói, Thomas không tránh khỏi hơi sững người. Nhưng là một điệp viên, ông chỉ cần không quá hai giây để trở lại trạng thái bình thường, vui vẻ nắm tay cô dắt đi.
Trong khung cảnh tuyệt vời, mọi người ai nấy đều tinh thần hưng phấn nhìn cô dâu đang được bố mình dắt từng bước tiến về sân khấu chính. Thế nhưng, Phong, Vũ, Hàn đứng bên cạnh Âu Dương Quân lại bắt đầu lo lắng khi thấy sắc mặt của anh bỗng trở nên xám xịt như đám mây đen vần vũ, chuẩn bị nổi giông. Là thuộc hạ thân tính cũng là anh em thân thiết, bọn họ quá hiểu anh. Trong ngày trọng đại như thế này mà sát khí trên người anh lại tỏa ra mạnh mẽ như thế, nếu không phải có sự việc đặc biệt thì cũng sẽ là sự việc vô cùng đặc biệt.
Và những điều xảy ra sau đó đã chứng mình rằng dự đoán của họ là không hề sai.
- Cho người bao vây toàn bộ khách sạn!
Âu Dương Quân dứt khoát ra lệnh với chất giọng lạnh lẽo cực độ.
Vũ không chần chừ một giây nào, dùng thiết bị liên lạc truyền lại lời cho toàn bộ thuộc hạ đang có mặt trong khuôn viên khách sạn này.
Đám quan khách tuy không biết có việc gì xảy ra nhưng với kinh nghiệm lăn lộn bao nhiêu năm, dựa vào sắc mặt người khác mà sống và hành động thì đều biết điều mà ngồi yên. Tuy nét lo lắng hiện rõ ràng trên mặt nhưng một hành động hoảng hốt la hét dư thừa cũng không có nên hoàn toàn không có sự hỗn loạn xảy ra. Bởi họ biết và tin tưởng vào khả năng xử lí của Âu Dương Quân. Việc mà đám người bọn họ có thể làm lúc này là ngồi yên chờ đợi.
Xung quanh chỉ có người của Âu Dương Quân di chuyển theo lệnh.
Âu Dương Quân đứng trên sân khấu hướng mắt về phía bố vợ rồi buông một câu:
- Ở đây nhờ ông!
Nói xong, anh liền bỏ đi, chạy thẳng vào bên trong khách sạn. Thomas cũng gật đầu hiểu ý.
Mà cũng ngay sau câu nói đó, Thanh Y liền thay đổi sắc mặt, giằng mạnh tay khỏi bố mình. Nhưng cánh tay lại như bị ông khóa chặt không thể nhúc nhích. Cô liền không ngại mà rút ngay khẩu súng giấu ở thắt lưng nhắm vào ông mà bóp cò. Trong cùng tích tắc đó, vị điệp viên với tốc độ chuẩn xác nhất chộp lấy cổ tay cô mạnh mẽ giơ cao.
“Pằng!”
Một tiếng súng vang lên, viên đạn lao ra xé không khí nhưng không gặp phải bất kì mục tiêu nào nên rơi xuống đâu đó và trở thành một mẩu đồng vô dụng.
- Muốn giết tôi? Cậu vẫn còn chưa đủ khả năng đâu!
Thomas lên tiếng, giọng điệu cao ngạo chẳng khác Âu Dương Quân bao nhiêu. Ông nhân cơ hội chiếm thế chủ động liền bẻ ngoặt tay người có gương mặt giống y con gái mình ra sau rồi ấn xuống thảm hoa.
Những người chứng kiến một màn cha con đánh nhau này không khỏi trố mắt kinh ngạc. Đám cưới vốn dĩ đã đặc biệt nay lại càng trở nên kì lạ rồi.
Lý Thu Hà cùng Họa Lam thì mặt mày tái mét, chạy lại chỗ hai người thân của mình đang xung đột.
Kẻ đang bị ấn quỳ dưới đất kia không hề tỏ ra sợ hãi.
- Tại sao biết tôi không phải con gái ông?
- Giọng nói tuy tôi không biết làm sao cậu có thể làm giống Thanh Y như vậy nhưng gương mặt này thì chỉ cần qua một cuộc phẫu thuật, muốn giống ai cũng là chuyện đơn giản. Tuy nhiên, cậu mắc phải hai sai lầm. Thứ nhất, Thanh Y không gọi tôi là “bố” mà là “daddy”. Thứ hai...
Theo âm kéo dài của Thomas, mọi người chung quanh đều nín thở lắng nghe. Vị điệp viên thì cười cười nhìn kẻ kia:
- Dù rất khéo léo nhưng cậu vẫn không thể che đi “quả táo của Adam” của mình được phải không?
Nhìn vào ngón trỏ của Thomas đang vỗ vỗ vào yết hầu kẻ kia, mọi người không hẹn mà cùng ồ lên. Bây giờ họ mới phát hiện ở đấy tuy được chiếc cổ áo cao phủ lên nhưng do kiểu bó sát lên lồ lộ cái mà người ta vẫn hay gọi là “trái cấm”, nếu không quan sát thật kĩ sẽ không thể nhận ra. Ánh mắt đám đại ca cùng doanh nhân này lại thêm phần khâm phục ông. Dù biết thân thế của Thanh Y không phải tầm thường nhưng cô có người bố với tài năng tuyệt vời đến mức này thì thật khó tưởng tượng.
- Hừ, rốt cuộc ông là ai?
Tên nam không ra nam nữ không ra nữ trước mặt vùng vẫy, thét lớn. Hắn mất công mất sức cùng tiền của để tạo ra một kế hoạch xem như là hoàn hảo này mà nay lại như trở thành công cốc. Hắn còn là người từng luyện võ cùng trải qua sự huấn luyện chuyên nghiệp của cha mình nên không thể dễ dàng bị người ta khống chế dễ dàng như vậy được. Kẻ đang bắt hắn này rốt cuộc là ai?
- Tôi đã biết cậu là kẻ ngu ngốc nên mới động vào Âu Dương Quân và con gái Thanh Y của tôi nhưng không ngờ lại còn bại não đến nỗi hỏi một câu dở hơi như vậy! Tôi đương nhiên là...
Đám người xung quanh lại lần nữa hít thở không thông. Câu mà tên biến thái kia hỏi thật đúng là cái mà họ đang tò mò.
Bên cạnh, Lý Thu Hà lo lắng lắc lắc tay áo chồng mình, sợ ông trong lúc phấn khích lại nói ra thân thế. Vợ chồng bao nhiêu năm, bà thừa sức hiểu tính cách của ông. Vì yêu bà nên ông mới bỏ nghiệp điệp viên, nhưng mỗi lúc được ra tay hành động, ông liền chẳng màng điều gì.
- Đương nhiên, tôi là cha của Thanh Y! Còn cậu, vì cớ gì muốn hại con gái tôi?
Câu trả lời của ông thành công đả kích đến đám người tò mò xung quanh. Một câu này cũng thật rõ ràng đi!
Kẻ kia lại hừ lạnh.
- Cô ta cùng Âu Dương Quân đã hại chết cha cùng chị gái tôi!
Hắn, không ai khác chính là con trai của Phan Thành, từng là người quản lí thế lực ngầm của Âu Dương. Cha hắn bị Âu Dương Quân khi ngồi vào cái ghế chủ tịch tống cổ, chỉ nhận được một phần cổ phần cùng với lời hứa hôn của Âu Dương Hoàng. Thế nhưng cuối cùng, cha hắn bị thuộc hạ của anh nửa đêm đột nhập giết chết. Mà chị hắn, Phan Nhã Vân đến thi thể cũng chẳng còn nguyên vẹn.
Ôm hận trả thù lại nghe tin hôm nay Âu Dương Quân cùng Thanh Y tổ chức hôn lễ, hắn liền lập nên kế hoạch. Chỉ tiếc, hắn không phải là đối thủ của Âu Dương Quân càng không phải đối thủ của vị điệp viên bí ẩn này.
- Vậy thì tiếc quá, hôm nay đến người cuối cùng của gia đình là cậu cũng sẽ bị con rể ta giết nốt!
Lời của Thomas nói ra tuy nhẹ nhàng nhưng khiến toàn thể lông tơ của mọi người dựng đứng.
- Ha ha, dù thế thì hôm nay tôi cũng sẽ lôi con gái ông đi theo, nếu may mắn còn có thể kéo thêm tên Âu Dương Quân chết tiệt kia nữa! Ông không hỏi xem tôi giấu con gái ông ở đâu để nhặt xác sao?
Vị điệp viên kia không phải chỉ hữu danh vô thực, ông bình thản nhìn hắn cười:
- Cậu nhất định không thể mang con bé ra khỏi khuôn viên khách sạn này! Mà cho dù có mang ra, tôi không tin con rể của mình chẳng đào xuống ba tất đất để tìm nó. Người làm cha như tôi đây phải dựa vào sơ hở của cậu để phán đoán mà Âu Dương Quân chỉ cần đứng từ xa nhìn đã biết cậu là giả thì không cần nghĩ cũng biết kết quả!