Đội mũ vô mấy bà ơi :v
-------------
Tình yêu là thứ gì đó rất khó miêu tả. Đôi khi nó là một viên kẹo ngọt ngào mà bất kỳ ai ăn vào cũng sẽ thấy hạnh phúc, cũng có khi nó chính là viên thuốc đắng đến độ người ngậm phải nó sẽ rơi nước mắt.
Đơn phương thì càng khổ cực hơn nữa, nó là thứ cảm xúc nói cũng không thể nói, biểu hiện cũng không thể bày tỏ được tấm lòng. Hạnh phúc thì hưởng không trọn vẹn mà đau lòng nhận lại càng nhiều.
Ai rơi vào tình cảm đơn phương mới hiểu được mình chính là kẻ đáng thương đến chừng nào.
Nói đến đây cũng đủ hiểu, A Nhược chính là kẻ đáng thương… Một kẻ đáng thương từ thể xác đến cả tâm hồn.
Ngồi trên chiếc xe ô tô sang trọng, bên cạnh là Tôn Duệ Lâm đang lái xe. A Nhược chán nản tựa đầu vào kính, tâm trạng càng lúc càng xuống dốc.
Lắm lúc anh nản lòng với chính cái thứ tình cảm nảy sinh trong mình. Có lúc anh lại cảm thấy buồn cười vì những ảo tưởng mình xây nên.
Lặng một tiếng thở dài, A Nhược trong lòng không vui.
Tôn Duệ Lâm cũng nhận ra bầu không khí ngột ngạt trong xe. Hắn cũng không thể đọc được suy nghĩ của con người, A Nhược thì từ trước đến nay hay đau ốm...Cho nên hắn cứ nghĩ hôm nay anh lại mệt như mọi hôm.
Nhẹ đưa một tay lên nghịch lỗ tai A Nhược, Duệ Lâm nhẹ nhàng nói.
" Hôm nay mệt lắm sao, đến cả việc nói chuyện với em anh cũng không muốn hả?"
A Nhược vội rụt người lại vào góc cửa kính ô tô, lắp bắp khó khăn nói.
" T….tôi mệt, kh...không muốn nói chuyện"
" À, ra vậy. Có lẽ hôm nay anh phơi nắng nhiều nên có lẽ mới thành ra như vậy. Một lúc nữa về nhà em sẽ nói người làm nấu canh tổ yến cho anh nhé. Nhìn xem, có khác gì một cái xác khô không ?"
A Nhược không đáp lại hắn, ánh mắt anh mở to nhìn lấy đường phố. Cảm giác trống rỗng xuất hiện trong trí não
Bỗng nhiên, anh đột ngột hỏi một câu. Câu nói thật sự khó khăn làm sao.
" Duệ...Duệ Lâm, nếu...nếu tôi muốn dọn ra riêng ở thì làm sao?"
Tôn Duệ Lâm nhíu mày, qua gương chiếu hậu có thể thấy được hai hàng lông mày của hắn càng lúc càng nhăn nhó hơn. Mãi một lúc sao hắn mới trả lời lại.
" Không được, nếu không có sự cho phép của em. Chỉ cần anh dám dọn ra ngoài ở, chỗ đâu anh đến em cũng sẽ mua đứt nơi đó"
" Tôi biết rõ cậu sẽ không cho tôi đi"
A Nhược cười nặng nhọc thở dài, anh cũng thừa biết rõ Tôn Duệ Lâm sẽ không cho anh đi. Nhưng anh vẫn tự hỏi - Cuối cùng vì điều gì mà hắn cố chấp giữ anh lại.
Cảnh vật xung quanh cứ không ngừng lướt qua mặt anh, giữa thành phố rộng lớn này. Chắc có lẽ không phải một mình anh thất tình đâu nhỉ.
" Duệ Lâm, cậu có tin vào một tình yêu chân chính giữa người khuyết tật và một người bình thường không ?"
Tôn Duệ Lâm bỗng nhiên quay sang, mỉm cười tươi trả lời anh.
" Tất nhiên là có chứ, không nhưng em tin mà là đặt hẳn niềm tin vào đó. Anh có biết rằng trên thế giới này, kể cả người mắc bệnh sắp chết vẫn có được một tình yêu chung tình không ?"
" Nhưng nếu bị khuyết tật sẽ không có đủ một tình yêu trọn vẹn. Cậu không nghĩ đến sao?"
A Nhược lên tiếng phản bác, Tôn Duệ Lâm cũng thành thục trả lời.
" Không hoàn hảo về thân thể chứ chưa chắc trái tim không hoàn hảo. Yêu là đặt niềm tin vào bên trong chứ không phải ngoại hình hay vật chất. Sau này nếu không ai yêu anh, sẽ có Tôn Duệ Lâm này thương anh, sẽ có em cưới anh"
Lời nói cuối của Tôn Duệ Lâm khiến A Nhược sững người, còn chưa đợi anh lên tiếng hắn đã cướp lời.
" Anh tưởng em không biết anh nghĩ gì sao. Chẳng qua là giả vờ để xem anh có nổi điên lên đánh em không thôi. Em là Tôn Duệ Lâm, từ trước đến nay không biết trêu đùa ai hay dễ dàng nói tiếng yêu với ai cả. Chỉ có anh, người đầu tiên em nói yêu… và nó không phải là đùa giỡn"
"Tôi...tôi…"
" Địch Thiện Tam với em không quan hệ gì cả, nhưng em với anh thì có đó. Em dám yêu anh, và em dám bên anh cả đời. A Nhược, anh có yêu em không"
Nếu như là người bình thường, trong tình cảm này chỉ có thể gào lên một câu.
" Vãi ln của gắt không thể chịu được"
Nhưng đối với A Nhược, anh đã bị dọa sợ đến đứng hình. Đến cả nói cũng không thể nói được. Tôn Duệ Lâm nhìn anh rồi cười, nhỏ giọng nói.
" Em đợi anh"
Chỉ một câu này nữa thôi, A Nhược chính thức hóa đá không biết khi nào hoàn hồn