Tôn Duệ Lâm nhẹ nhàng đóng cửa, tựa như sợ rằng nếu gây ra tiếng động mạnh sẽ đánh thức A Nhược vậy.
Hắn đi xuống cầu thang, vẻ mặt trở về biểu cảm lạnh lùng, khó chịu như trước, không còn nét cười đùa khi ở cạnh A Nhược.
Trong nhà rộng lớn như vậy nhưng Duệ Lâm không muốn có quá nhiều người xuất hiện, vì vậy ở tại nhà anh chỉ có một bác quản gia và một người làm quán xuyến mọi việc.
Từ trước đến nay, đây có lẽ là lần đầu tiên Tôn Duệ Lâm mang người ngoài về nhà mình.
Vị quản gia của nhà Duệ Lâm là nam nhân, chỉ lớn hơn anh có vài tuổi... Người này khi xưa là anh em tốt của Duệ Lâm trong những năm anh phải đi làm thêm khổ cực, hai anh em lúc đó khó khăn gì cũng giúp đỡ nhau. Cho nên số tiền lương làm quản gia của người tên Diệp Khắc này cũng khá lớn.
Diệp Khắc đứng chờ ở cậu thang sẵn, trên tay còn cầm một bộ đồ mới và khăn tắm. Vừa nhìn thấy Duệ Lâm xuất hiện y liền hỏi.
"Cậu không thích người ngoài chạm vào mình, vừa rồi ôm người kia có phải khó chịu lắm không. Tôi đã chuẩn bị sẵn nước tắm cho cậu cả rồi. Nếu khó chịu thì mau đi tắm đi! Thật tình, không hiểu sao nay lại có ý tốt mang kẻ lạ về nhà thế !? Uống nhầm phải thuốc hả!?"
Tôn Duệ Lâm nhận lấy áo quần của mình, vẻ mặt hắn vẫn không hề có cảm xúc, đôi mắt liếc nhìn Khắc Diệp rồi trả lời.
" Không khó chịu, tôi sau này phải chăm sóc anh ấy cả đời. Anh ấy sau này sẽ là thành viên của ngôi nhà này, cậu đối xử anh ấy phải tốt như A Nhược là chủ nhân của ngôi nhà này vậy. Sau này nếu tôi ở nhà thì không sao, còn nếu tôi đi có việc thì mọi chuyện cậu phải thuận theo A Nhược!? Có hiểu không ?"
Diệp Khắc cảm thấy bất ngờ trước thái độ của Tôn Duệ Lâm, rõ ràng là vẫn một khuôn mặt không biểu cảm nhưng rõ ràng ẩn sau bên trong đó là một sự cưng chiều hết mực dành cho người mới vào nhà kia.
Diệp Khắc mạnh dạn hỏi ông chủ của mình.
" Duệ Lâm... Tôi biết có hơi mạo muội một chút, nhưng xin được mạn phép hỏi người đó là quen của anh hay sao!?"
Tôn Duệ Lâm tựa người vào lan can, dường như ngẫm nghĩ điều gì đó. Mãi một lúc sau mới trả lời.
" Còn hơn cả người thân nữa, nếu không nhờ A Nhược thì đã không có tôi của ngày hôm nay!"
" Chẳng lẽ anh thích người kia sao?"
Diệp Khắc dù sao cũng là bạn của Duệ Lâm, cho nên y cũng không sợ rằng mình hỏi quá nhiều sẽ gây phiền phức. Ngược lại hắn không bực bội mà tự nhiên trả lời.
" Hmm... Đúng vậy, nói ra thì có chút hoang đường... Nhưng tôi đã thích anh ấy từ trước đó. Được rồi, cũng không còn sớm nữa, tôi đi tắm đây. Phiền cậu giúp tôi chuẩn bị đồ ăn tối nhé"
Diệp Khắc trả lời " Được" một tiếng rồi nhìn theo bóng lưng của bạn mình... Nhìn hai cái vai đang lắc lư nhẹ nhàng tựa như không kia, y cảm thán.
" Cái này là đang yêu sao!?"
Diệp Khắc quả thực bất ngờ, bởi vì Tôn Duệ Lâm từ trước đến nay không hề thích có sự xuất hiện của người lạ trong cuộc sống hắn, việc để bản thân hắn tiếp nhận một ai đó lại là một việc thật sự rất khó.
Vậy mà lúc người này mang theo một người tật nguyền về nhà, còn ôn nhu tự tay chăm sóc A Nhược khiến Diệp Khắc có chút khó tin. Trong đầu anh thấm nghĩ.
" Tôn Duệ Lâm đúng là khó tính trong nhiều chuyện, nhưng thật không ngờ người trong lòng anh lại đơn giản đến không thể tưởng như vậy"
------------
Sáng hôm sau, từ lúc sáng sớm trong phòng của A Nhược đã vang lên tiếng nói của anh.
" Xe lăn của tôi đâu, Duệ Lâm... Cậu có thấy xe lăn của tôi đâu không !?"
Tôn Duệ Lâm ánh mắt cười vui vẻ nằm trên bụng anh, thành thật trả lời.
" Anh Nhược, xe lăn anh đã hỏng rồi, lúc em mang anh về đây là người ta dùng tay bế anh đó, còn bế kiểu công chúa nữa. Thấy em giỏi không, thưởng em một cái hôn ngọt ngào buổi sáng đi."
A Nhược nhìn bản mặt vô sĩ của Tôn Duệ Lâm mà không còn lời nào để diễn tả, chỉ lên tiếng đòi xe lăn.
" Thế thì làm sao đi lại được ? Tôi cần xe lăn, nếu không tôi sẽ nằm trên giường đến hoại tử mất"
Tôn Duệ Lâm vẫn nhàn hạ nằm trên bụng A Nhược ăn nho, vẻ mặt yêu đời trả lời.
" Được được, chiều nay sẽ mua sẽ lăn cho anh"
Bỗng... Hắn nghĩ ra một suy nghĩ đen tối, Duệ Lâm ngồi lên... Mặt áp sát mặt A Nhược khiến anh trợn tròn mắt, hắn dùng âm giọng quyến rũ hỏi.
" Hay thôi không cần xe lăn nữa...em bế anh nhé !?"
A Nhược nhìn y không chớp mắt, mãi một tiếng sau mới trả lời.
" Nói nữa là cái chai vào đầu"