Tần Phong quay đầu nhìn cô, cả người khẽ run nhẹ, dường như đây là lần đầu tiên cô gọi tên anh. Nãy giờ anh vẫn quan sát cô, không hiểu tại sao càng nhìn gương mặt bầu bĩnh của cô, lại càng thấy thích. Anh bất giác ngây người nhìn cái miệng nhỏ nhắn xinh xắn của cô mà quân mất xung quanh đến độ bị Nguyên Thu ôm lấy mà chẳng để ý.
- Anh nói đi, có chấp nhận không? – Hải Quỳnh ngước mắt nhìn Tần Phong, đôi mắt cô long lanh sự chờ đợi và hi vọng.
Tần Phong khẽ nghĩ nếu anh phủ nhận câu chuyện của họ thì đôi mắt cô sẽ thế nào.
- Anh Tần Phong, please! – Ngọc Yến rên lên cầu khẩn.
- Anh Tần Phong đẹp trai rộng lương, chấp nhận đi nha, anh mà không chấp nhận, tụi em chết trong đợt học quân sự thì sẽ thành ma ám anh suốt đời cho xem – Ngọc Yến dở giọng vừa nịnh vừa đe dọa.
- Tần Phong, nói lời phải giữ lấy lời, chẳng phải chỉ cần mọi người thay đổi sắc mặc là được rồi sao – Minh Trang kêu lên.
- Tần Phong à, chấp nhận đi – Anh chàng đứng bên cạnh khuyên can – Câu chuyện đúng là khá thú vị mà, truyện ma…hahha…
- Được rồi, công tác đoàn thường rất khô khan, để cô nhóc này vào cho thêm sinh động đi – Anh chàng người Huế cũng nói thêm vào.
Ánh mắt người nhìn hai người họ cảm kích bội phần rồi đưa mắt nhìn Tần Phong.
Tần Phong khẽ thở dài nói “Chấp nhận”
- yeah!!!!!!!!!!! – Năm người mừng rỡ đập tay ăn mừng. reo hò phấn khích.
Cái anh chàng đứng gần Tần Phòng bèn leo lên sân khấu tự giời thiệu về mình.
- Anh tên Giang, có gì sau này cần, anh sẽ giúp đỡ cho các em. Hoan nghênh các em gia nhập tổ công tác đoàn.
- Này đừng có tin tên này, tên này cái tên đại diện cho con người, nhìn mặt hắn ta là thấy gian xảo rồi. Coi chừng bị tên này lừa đó. Đừng chơi với hắn, chơi với anh nè, anh tên Công – Anh chàng người Huế lại bá vai anh chàng Giang trêu.
- Xin lỗi anh, ba em dạy nên chơi với người thẳng đừng chơi với người công – Hải QUỳnh cười nhìn Công trêu.
Giang nghe xong cười phá ra, còn Công thì giả đò té xỉu, rồi lồm cồm ngồi dậy thề thào:
- Anh đầu hàng.
Mọi người phá ra cười vui vẻ, bắt đầu tự giới thiệu làm quen.
Tần Phong nhìn Hải Quỳnh cười khóe miệng bỗng nhếch lên thành nụ cười đầy quyến rũ. Nhớ lại hình ảnh cô lúc xem phim ma, rõ ràng là nhát gan vô cùng, vậy mà bây giờ lại hùng dũng kể truyện ma. Bất gíac nụ càng rõ rệt hơn. Ánh mắt sàng bừng lên.
Hải Quỳnh vô tình tém tóc thì bắt gặp ánh mắt của Tần Phong, tim cô hẫng một nhịp vội vàng quay mặt đi.
Nguyên Thu nhìn thấy biểu hiện của hai người thì tức tối quay lưng bỏ đi.
Hỏi cái gì gọi là mặc đồng phục thì mọi người đều ngỡ ngàng khi nhìn cô nàng đang chạy tới chỗ hẹn xuất phát của mọi người. Chỉ có điều đồng phục của họ lại hoàn toàn không giống với mọi người.
Tần Phong nhìn thấy khẽ chau mày, nhưng sau đó đành lắc đầu thở dài bỏ qua.
- Chà ấn tượng thật – Giang khẽ vuốt cằm nhìn cô gái xinh xắn với màu áo khác nhau nhưng cho thấy tính chất đồng bộ của nó.
Phương Hồng: áo đen, trên áo in hình một phin cà phê đang pha màu trắng đầy ấn tượng có in thêm dòng chữ: I Love Café ( tôi thích cà phê). Cô nàng này thích uống cà phê để tiện lợi giảm cân.
Minh Trang: áo đỏ, trên hình là trái cà chua đỏ đang đọc sách được viền màu trắng nên không bị chìm trong nền đỏ gây ấn tượng với dòng chữ: I love Tomato. (tôi thích cà chua). Màu đỏ rực rỡ thích hợp với người năng động như cô.
Lê Phương: áo trắng, trên hình là trái cà pháo viền trong nền xanh đang nháy mắt, với dòng chữ: I Love garden egg.(tôi thích cà pháo). Màu trắng thích hợp với vẻ dịu dàng yểu điệu như cô.
Ngọc Yến: áo kem, trên hình là một cây kem ngọt lịm đang thè lưỡi thấy mà muốn ăn, dòng chữ I love Ice. Thích hợp với người trầm tính lạnh lùng nhưng không quá thờ ơ.
Hải Quỳnh thì bận chiếc áo màu tím đậm với dòng chữ: I love Aubergine ( tôi thích cà nâu) với trái cà nâu có đôi mắt tươi cười rất thích hợp với người có làn da trắng hồng của cô.
- Nguyên một dòng họ cà. I love Ice – Công gật gù nói.
- Ngai quá, em phải từ chối anh thôi, em có người yêu rồi – Ngọc Yến phá ra cười nói.
Còn Công thì ho sặc sụa vì bị sặc nước miếng của chính mình. Lỡ mồm nói ra cái chữ hóa ra lại bị xem như một lời tỏ tình. Đúng là các cô nàng này thích chơi xỏ mọi người mà. Mọi người cũng cười phá ra.
Tần Phong khẽ lướt nhìn, cái áo màu tím này rất hợp với Hải Quỳnh. Dáng người thon thả, làn da trắng mịn, mái tóc đen bồng bềnh, được cô phủ lên một cái nón len cùng tông màu tím khuyến nó ôm gọn lấy gương mặt bầu bĩnh đáng yêu của cô, chiếc quần jean xanh ôm lấy đôi chân thon, đôi giày thể thao viền tím rất dễ thương còn in hình con Mashimaro khá trẻ con.
- Các cô không biết là quy định phải mặc áo đồng phục tới à – Nguyên Thu đột ngột xông ra mắng.
- Cái gì, bắt tụi tôi mặc cái áo xấu xí này à, hổng thèm …- Phương hồng trề môi nói, ánh mắt nhìn cái áo đồng phục trên người Nguyên thu đầy khinh bỉ. Chưa bao giờ cô thấy cái áo xấu đến vậy.
- Đây là quy định, tất cả mọi người phải làm theo – Nguyên Thu vẫn cứng ngắc nhắc lại những nguyên tắc.
- Tụi tui cứ mặc như vầy đó, một là chị có bản lĩnh đuổi bọn tôi về được, hai là kiếm áo cho tôi thay ra đi – Lê Phương cười gian xảo đắt ý nói – Còn không thì chị cởi áo ra cho đàn em mượn đi nha.
- Cô….- Nguyên Thu tức giận.
- Được rồi….đừng gây nhau nữa – Một giọng nói bỗng vang lên cắt ngang lời định nói của Phương Hồng, một giọng nói khá quan thuộc.
Cả năm cô nàng quay sang nhìn người đó rồi trố mắt kêu lên:
- Thầy Khánh Vũ.
- Ừ – Khánh Vũ khẽ gật đầu cười – Tôi với tư cách là thầy quản lí sẽ đi cùng với các em.
- Không phải chứ, tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa sao – Phương Hồng rên lên một tiếng thở dài, có thầy giáo kèm cặp thì sao họ vui chơi quậy phá được chứ.
- Thầy ơi, em có ý kiến này – Lê Phương đưa tay lên giả vờ kiểu phát biểu ý kiến.
- Có chuyện gì – Khánh Vũ quay mặt lại nhìn Lê Phương, hai mày anh chau lại vẻ khó chịu, anh biết mấy cô nhóc này lại muốn phát biểu linh tinh đây mà.
- Thật ra mà nói, khi đi công tác đoản thế này cần tạo một không khí vui vẻ đúng không ạ – Lê Phương cười cười hỏi.
- Em nói đúng, không khí vui vẻ là điều kiện để chúng ta hợp tác tốt hơn – Khánh Vũ gật đầu.
- Nhưng mà… thầy ơi…đi chơi mà cứ một thầy hai thầy kính trọng như vậy thì không thấy thoải mái chút nào hết á. Mà phải chi thầy bằng tuổi ba em thì không nói gì, đằng này thầy chỉ bằng tuổi anh của em thôi.
Hay là vầy đi, ở trường thì gọi là thầy, ở ngoài cứ gọi là anh được không thầy – Ngọc Yến dẻo miệng nói.
- Thầy cũng muốn các em được thoải mái một chút, nhưng rất tiếc là…đây không phải là buổi đi chơi – Khánh Vũ vờ thông cảm rồi nhấn mạnh ý sau tỏ rõ ý kiến không thể được của mình.
- Vậy thì gọi là “anh thầy” được không thầy. Vừa có sự kính trọng, vừa có cảm giác thân thiết, vậy thì sẽ vui vẻ và thoải mái hơn – Hải Quỳnh tươi cười góp ý.
- Phải đó….”anh thầy” nghe hay lắm – Minh trang hùa vào.
- Anh Thầy …. – Mọi người cùng cười lên hô rồi vỗ tay.
Khánh Vũ thấy vậy thì cũng nhượng bộ:
- Thôi được rồi. Coi như đây là trường hợp ngoại lệ, tôi cho phép các em gọi gì thì gọi. Nhưng mà trở lại trường thì nhấ định phải gọi tôi là thầy.
- Vâng…- Tất cả đồng loạt hô lớn rồi cười hí hửng.
- Đến giờ rồi, lên xe thôi – Khánh Vũ hô to thúc giục.
Mọi người bèn lục tục đeo túi kéo nhau lên xe. Vốn dĩ năm người định ngồi cùng nhau ở hàng ghế cuối cùng, nhưng không ngờ ở đó đã có người ngồi vào rồi. Vậy là đành hai người một ghế. Vậy là lẻ một người, mà người đó là Hải Quỳnh. Xung quanh cũng hết chỗ trống, Hải Quỳnh mếu mó xách ba lô đi xuống hàng ghế cuối ngồi. Cô ngồi vào chiếc ghế trong cùng nhìn ra phía ngoài, lát sau cảm nhận có người đang ngồi gần mình nhưng cô không để ý. Xe bắt đầu chạy, hải Quỳnh bèn dựa người vào thành ghế nhắm mắt ngủ. Mặc kệ ọi người đang tham gia trò chơi mà Khánh Vũ bày ra.
Đây vốn là thói quen của cô và các bạn. Chỉ có như vậy thì họ mới không bị say xe và bị buồn nôn khó chịu. Cho nên nhanh chóng Hải Quỳnh chìm vào giấc ngủ rồi ngã đầu vào vai người gồi bên cạnh.
Tần Phong cũng không hứng thú chơi cho lắm, anh lấy tai nghe đeo vào. Đang nghe nhạc, Tần Phong bỗng cảm thấy vai mình nằng nặng, anh quay đầu nhìn sang thì thấy gương mặt nhắm ghiền say ngủ của Hải Quỳnh.
Lông mi cô che phủ đôi mắt nhưng lại vừa cong vừa dài rất đẹp. Sóng mũi cao cao thanh mảnh, bờ môi mỏng gợi cảm, đôi má bầu bĩnh. Nhưng đường nét trên mặt cô hoài hà thanh tú cộng thêm làn da trắng mịn không tì vết khiến người ta say mê, nhất là trong lúc ngủ, mang vẻ ngây thơ khiến người ta muốn phạm tội.
Tần Phong nhớ lại cảm giác lần đầu vuốt ve gương mặt mịn màng của cô. Một cảm giác êm ái, mát rượi nơi đầu ngón tay tự như chạm vào da em bé, khiến người ta thấy thích thú. Bất giác đưa tay vuốt ve gương mặt cô lúc nào không hay biết. Chợt anh nhận ra mình như một kẻ cơ hội đang lợi dụng, và sợ người bạn kế bên thấy được hành động của mình. Tần Phong chữa ngượng bằng việc dùng bàn tay vừa chạm vào gương mặt Hải Quỳnh hất đầu cô ra khỏi vai mình.
Chẳng ngờ trong lúc hấp tấp che giấu cho hành động biến thái của mình, anh dùng sức hơi nhiều. Kết quả là đầu Hải Quỳnh đập mạnh vào tấm kính bên kia.
- Á… – Hải Quỳnh chợt rên rỉ rồi tỉnh giấc.
Tất cả mọi người đều quay lại nhìn tiếng kêu rên của cô.
Mặt dù đang say ngủ, nhưng cảm giác đầu bị người ta hất tung qua một bên vẫn tiềm ẩn trong ý thức mơ màng, Hải Quỳnh tức giận quay sang Tần Phong mắng.
- Cho người ta dựa một lát thì anh mất một miếng thịt à. Đồ keo kiệt. Nếu em mà bị trấn thương sọ não hay là học dốt là tại anh hết. Lúc đó em bắt anh chịu trách nhiệm nuôi em suốt đời – Hải Quỳnh lầm bầm nói.
- Trong toàn thể con người cô, cái đầu cô là nặng nhất. Nói xem, nếu còn để cô dựa không khéo tôi bị liệt tay mất. Cái đầu của cô cứng như vậy, có lấy búa đập cũng không bể đâu mà lo – Tần Phong bèn chế giễu.
Hải Quỳnh tức giận lườm mắt nhìn Tần Phong một cái rồi quyết định ôm chặt túi xách của mình quyết tâm không ngủ nữa. Không ngờ, ngay lúc này, xa lại chạy vào đoạn đường xấu. Ngồi phía sau cứ bị nảy tưng lên, Hải Quỳnh cứ thấy tim gan phèo phổi mình bị đảo lộn rồi sau đó nhanh chóng tạo thành cơn sóng cồn cào trong dịch vị. Cô đưa tay nấc lên vài cái rồi quay sang người ngồi kế bên là Tần Phong tuôn ra những thứ chứa trong dạ dày đang bắt đầu lên men.
Hỏi cái gì gọi là mặc đồng phục thì mọi người đều ngỡ ngàng khi nhìn cô nàng đang chạy tới chỗ hẹn xuất phát của mọi người. Chỉ có điều đồng phục của họ lại hoàn toàn không giống với mọi người.
Tần Phong nhìn thấy khẽ chau mày, nhưng sau đó đành lắc đầu thở dài bỏ qua.
- Chà ấn tượng thật – Giang khẽ vuốt cằm nhìn cô gái xinh xắn với màu áo khác nhau nhưng cho thấy tính chất đồng bộ của nó.
Phương Hồng: áo đen, trên áo in hình một phin cà phê đang pha màu trắng đầy ấn tượng có in thêm dòng chữ: I Love Café ( tôi thích cà phê). Cô nàng này thích uống cà phê để tiện lợi giảm cân.
Minh Trang: áo đỏ, trên hình là trái cà chua đỏ đang đọc sách được viền màu trắng nên không bị chìm trong nền đỏ gây ấn tượng với dòng chữ: I love Tomato. (tôi thích cà chua). Màu đỏ rực rỡ thích hợp với người năng động như cô.
Lê Phương: áo trắng, trên hình là trái cà pháo viền trong nền xanh đang nháy mắt, với dòng chữ: I Love garden egg.(tôi thích cà pháo). Màu trắng thích hợp với vẻ dịu dàng yểu điệu như cô.
Ngọc Yến: áo kem, trên hình là một cây kem ngọt lịm đang thè lưỡi thấy mà muốn ăn, dòng chữ I love Ice. Thích hợp với người trầm tính lạnh lùng nhưng không quá thờ ơ.
Hải Quỳnh thì bận chiếc áo màu tím đậm với dòng chữ: I love Aubergine ( tôi thích cà nâu) với trái cà nâu có đôi mắt tươi cười rất thích hợp với người có làn da trắng hồng của cô.
- Nguyên một dòng họ cà. I love Ice – Công gật gù nói.
- Ngai quá, em phải từ chối anh thôi, em có người yêu rồi – Ngọc Yến phá ra cười nói.
Còn Công thì ho sặc sụa vì bị sặc nước miếng của chính mình. Lỡ mồm nói ra cái chữ hóa ra lại bị xem như một lời tỏ tình. Đúng là các cô nàng này thích chơi xỏ mọi người mà. Mọi người cũng cười phá ra.
Tần Phong khẽ lướt nhìn, cái áo màu tím này rất hợp với Hải Quỳnh. Dáng người thon thả, làn da trắng mịn, mái tóc đen bồng bềnh, được cô phủ lên một cái nón len cùng tông màu tím khuyến nó ôm gọn lấy gương mặt bầu bĩnh đáng yêu của cô, chiếc quần jean xanh ôm lấy đôi chân thon, đôi giày thể thao viền tím rất dễ thương còn in hình con Mashimaro khá trẻ con.
- Các cô không biết là quy định phải mặc áo đồng phục tới à – Nguyên Thu đột ngột xông ra mắng.
- Cái gì, bắt tụi tôi mặc cái áo xấu xí này à, hổng thèm …- Phương hồng trề môi nói, ánh mắt nhìn cái áo đồng phục trên người Nguyên thu đầy khinh bỉ. Chưa bao giờ cô thấy cái áo xấu đến vậy.
- Đây là quy định, tất cả mọi người phải làm theo – Nguyên Thu vẫn cứng ngắc nhắc lại những nguyên tắc.
- Tụi tui cứ mặc như vầy đó, một là chị có bản lĩnh đuổi bọn tôi về được, hai là kiếm áo cho tôi thay ra đi – Lê Phương cười gian xảo đắt ý nói – Còn không thì chị cởi áo ra cho đàn em mượn đi nha.
- Cô….- Nguyên Thu tức giận.
- Được rồi….đừng gây nhau nữa – Một giọng nói bỗng vang lên cắt ngang lời định nói của Phương Hồng, một giọng nói khá quan thuộc.
Cả năm cô nàng quay sang nhìn người đó rồi trố mắt kêu lên:
- Thầy Khánh Vũ.
- Ừ – Khánh Vũ khẽ gật đầu cười – Tôi với tư cách là thầy quản lí sẽ đi cùng với các em.
- Không phải chứ, tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa sao – Phương Hồng rên lên một tiếng thở dài, có thầy giáo kèm cặp thì sao họ vui chơi quậy phá được chứ.
- Thầy ơi, em có ý kiến này – Lê Phương đưa tay lên giả vờ kiểu phát biểu ý kiến.
- Có chuyện gì – Khánh Vũ quay mặt lại nhìn Lê Phương, hai mày anh chau lại vẻ khó chịu, anh biết mấy cô nhóc này lại muốn phát biểu linh tinh đây mà.
- Thật ra mà nói, khi đi công tác đoản thế này cần tạo một không khí vui vẻ đúng không ạ – Lê Phương cười cười hỏi.
- Em nói đúng, không khí vui vẻ là điều kiện để chúng ta hợp tác tốt hơn – Khánh Vũ gật đầu.
- Nhưng mà… thầy ơi…đi chơi mà cứ một thầy hai thầy kính trọng như vậy thì không thấy thoải mái chút nào hết á. Mà phải chi thầy bằng tuổi ba em thì không nói gì, đằng này thầy chỉ bằng tuổi anh của em thôi.
Hay là vầy đi, ở trường thì gọi là thầy, ở ngoài cứ gọi là anh được không thầy – Ngọc Yến dẻo miệng nói.
- Thầy cũng muốn các em được thoải mái một chút, nhưng rất tiếc là…đây không phải là buổi đi chơi – Khánh Vũ vờ thông cảm rồi nhấn mạnh ý sau tỏ rõ ý kiến không thể được của mình.
- Vậy thì gọi là “anh thầy” được không thầy. Vừa có sự kính trọng, vừa có cảm giác thân thiết, vậy thì sẽ vui vẻ và thoải mái hơn – Hải Quỳnh tươi cười góp ý.
- Phải đó….”anh thầy” nghe hay lắm – Minh trang hùa vào.
- Anh Thầy …. – Mọi người cùng cười lên hô rồi vỗ tay.
Khánh Vũ thấy vậy thì cũng nhượng bộ:
- Thôi được rồi. Coi như đây là trường hợp ngoại lệ, tôi cho phép các em gọi gì thì gọi. Nhưng mà trở lại trường thì nhấ định phải gọi tôi là thầy.
- Vâng…- Tất cả đồng loạt hô lớn rồi cười hí hửng.
- Đến giờ rồi, lên xe thôi – Khánh Vũ hô to thúc giục.
Mọi người bèn lục tục đeo túi kéo nhau lên xe. Vốn dĩ năm người định ngồi cùng nhau ở hàng ghế cuối cùng, nhưng không ngờ ở đó đã có người ngồi vào rồi. Vậy là đành hai người một ghế. Vậy là lẻ một người, mà người đó là Hải Quỳnh. Xung quanh cũng hết chỗ trống, Hải Quỳnh mếu mó xách ba lô đi xuống hàng ghế cuối ngồi. Cô ngồi vào chiếc ghế trong cùng nhìn ra phía ngoài, lát sau cảm nhận có người đang ngồi gần mình nhưng cô không để ý. Xe bắt đầu chạy, hải Quỳnh bèn dựa người vào thành ghế nhắm mắt ngủ. Mặc kệ ọi người đang tham gia trò chơi mà Khánh Vũ bày ra.
Đây vốn là thói quen của cô và các bạn. Chỉ có như vậy thì họ mới không bị say xe và bị buồn nôn khó chịu. Cho nên nhanh chóng Hải Quỳnh chìm vào giấc ngủ rồi ngã đầu vào vai người gồi bên cạnh.
Tần Phong cũng không hứng thú chơi cho lắm, anh lấy tai nghe đeo vào. Đang nghe nhạc, Tần Phong bỗng cảm thấy vai mình nằng nặng, anh quay đầu nhìn sang thì thấy gương mặt nhắm ghiền say ngủ của Hải Quỳnh.
Lông mi cô che phủ đôi mắt nhưng lại vừa cong vừa dài rất đẹp. Sóng mũi cao cao thanh mảnh, bờ môi mỏng gợi cảm, đôi má bầu bĩnh. Nhưng đường nét trên mặt cô hoài hà thanh tú cộng thêm làn da trắng mịn không tì vết khiến người ta say mê, nhất là trong lúc ngủ, mang vẻ ngây thơ khiến người ta muốn phạm tội.
Tần Phong nhớ lại cảm giác lần đầu vuốt ve gương mặt mịn màng của cô. Một cảm giác êm ái, mát rượi nơi đầu ngón tay tự như chạm vào da em bé, khiến người ta thấy thích thú. Bất giác đưa tay vuốt ve gương mặt cô lúc nào không hay biết. Chợt anh nhận ra mình như một kẻ cơ hội đang lợi dụng, và sợ người bạn kế bên thấy được hành động của mình. Tần Phong chữa ngượng bằng việc dùng bàn tay vừa chạm vào gương mặt Hải Quỳnh hất đầu cô ra khỏi vai mình.
Chẳng ngờ trong lúc hấp tấp che giấu cho hành động biến thái của mình, anh dùng sức hơi nhiều. Kết quả là đầu Hải Quỳnh đập mạnh vào tấm kính bên kia.
- Á… – Hải Quỳnh chợt rên rỉ rồi tỉnh giấc.
Tất cả mọi người đều quay lại nhìn tiếng kêu rên của cô.
Mặt dù đang say ngủ, nhưng cảm giác đầu bị người ta hất tung qua một bên vẫn tiềm ẩn trong ý thức mơ màng, Hải Quỳnh tức giận quay sang Tần Phong mắng.
- Cho người ta dựa một lát thì anh mất một miếng thịt à. Đồ keo kiệt. Nếu em mà bị trấn thương sọ não hay là học dốt là tại anh hết. Lúc đó em bắt anh chịu trách nhiệm nuôi em suốt đời – Hải Quỳnh lầm bầm nói.
- Trong toàn thể con người cô, cái đầu cô là nặng nhất. Nói xem, nếu còn để cô dựa không khéo tôi bị liệt tay mất. Cái đầu của cô cứng như vậy, có lấy búa đập cũng không bể đâu mà lo – Tần Phong bèn chế giễu.
Hải Quỳnh tức giận lườm mắt nhìn Tần Phong một cái rồi quyết định ôm chặt túi xách của mình quyết tâm không ngủ nữa. Không ngờ, ngay lúc này, xa lại chạy vào đoạn đường xấu. Ngồi phía sau cứ bị nảy tưng lên, Hải Quỳnh cứ thấy tim gan phèo phổi mình bị đảo lộn rồi sau đó nhanh chóng tạo thành cơn sóng cồn cào trong dịch vị. Cô đưa tay nấc lên vài cái rồi quay sang người ngồi kế bên là Tần Phong tuôn ra những thứ chứa trong dạ dày đang bắt đầu lên men.
Sắc mặt hơi xanh của Hải Quỳnh bỗng dịu lại, cô thấy thoải mái hơn rất nhiều. Nhưng cái người hứng hết cơn ói của cô thì chẳng những xanh mà còn tím tái, trừng mắt nhìn cô.
Hải Quỳnh giật mình sợ hãi vội vàng xin lỗi:
- Xin lỗi anh, em không cố ý, đây là sự cố bất ngờ.
Nhưng trong lòng cô lại thoải mái nghĩ:”Cho đáng đời”. Sau đó đưa tay quẹt miệng của mình thật sạch rồi chùi tay vào áo Tần Phong, cười hihi nói:
- Dù sao áo anh cũng dơ rồi, thêm một chút dơ nữa cũng không sao đâu ha.
Tần Phong tức giận đến tím mặt, không ngờ cô còn cười nham nhở hành động như vậy. Nhưng chẳng nhẽ lại chấp nhất với phụ nữ trên xe buýt, cộng với ánh mắt của mọi người đang chiếu về phía họ. Cậu đành nhẫn nhịn bỏ qua, sắc mặt lần lầm lì lì cúi đầu đón lấy những miếng khăn giấy vuông trong tay của Nguyên Thu đưa tới.
Cũng may mắn ngay lúc đó, xe đã đến trạm dừng. Mọi người ỳ ạch xuống xe thở dài mệt mỏi. Họ đã ngồi mấy tiếng đồng hồ trên xe buýt cuối cùng cũng có thể tự do hít khí trời.
Năm cô gái cũng tụ lại một chỗ nghĩ xả hơi trước khi ngồi vào quán ăn.
- Khai thiệt đi, hồi nãy bà cố tình ói vào người anh Tần Phong phải không? – Nghĩ ngơi một lát, Minh Trang quay sang Hải Quỳnh cười gian chất vấn.
- Mình xin thề là mình không cố tình – Hải Quỳnh đưa hai tay lên làm động tác thề.
- Nhưng mà cố ý đúng không? – Phương Hồng cười cười đánh vào huyệt tử của bạn.
- Hehe….sinh tao ra là cha mẹ, người hiểu tao nhất chính là tụi bây. Ai bảo cái tên đó hất đầu tao ra khiến tao bị đập vào kiếng sưng lên một cục đây nè. Cho nên tao phải trả thù chứ, cái này gọi là trả thù trì thức đó nha – Hải Quỳnh cười đắc ý đáp.
- Thôi đi, thiệt ra bà thấy anh Tần Phong đẹp trai quá nên ngắm say mê đến khi buồn ói không kịp quay đi mới bất đác dĩ ói lên người ánh ấy đúng không? – Minh Trang đang cười cái cách trả thù của Hải Quỳnh thì vội quay sắc mặt nói, đồng thời nháy mắt ra hiệu.
- Gì mà đẹp trai, tao thấy anh ta là đồ trai mặt thì có. Hạn người như anh ta ai thèm ngắm. Tao thà ngắm chó ngắm mèo coi còn dễ thương hơn anh ta – Hải Quỳnh không để ý cái nháy mắt của Minh Trang tiếp tục mắng.
- Đói bụng rồi, đi ăn thôi – Lê Phương bèn reo lên.
- Đúng đúng…đi ăn thôi – Ngọc yến gật đầu tán thành.
Bốn người họ vội vàng bỏ đi nhanh chóng, Hải Quỳnh còn ngơ ngác nhìn định đuổi theo thì bắt gặp ánh mắt hình viên đạn của Tần Phong. Hải Quỳnh khẽ mừng thầm nghĩ:”May mà ánh mắt không thể giết người, nếu không cô chết không toàn thây rồi. Không ngờ nói xấu người ở sau lưng mình mới chết”. Rồi nhìn theo mấy đứa bạn xấu xa chỉ lo cho tính mạng của mình mà bỏ rơi bạn bè mà nguyền rủa.
Tần Phong vừa đi thay bộ đồ khác ra thì nghe thấy Hải Quỳnh lớn tiếng nói, đúng là tức giận vô cùng. Đang định đi trị tội thì bắt gặp ánh mắt kinh hoàng há hốc miệng trong đến buồn cười của cô thì cơn giận đột nhiên dịu lại.
- Hi! Chào anh …- Hải Quỳnh cười cười đưa tay ra quẩy quẩy chào. Thầm mắng mình cười cứ như một con ngốc, rồi nhanh chóng tiến hành bước nịnh bợ mong được thoát thân – Anh thay đồ rồi à. Đúng là khi anh mặc bộ đồ này vào rồi thì khiến cho vẻ đẹp trai của anh càng sáng chói hơn bao giờ hết. Phong độ cực kì. Anh tuấn không ai bằng. Thật là đáng ngưỡng mộ quá đi thôi.
Tần Phong nghe những lời nịnh bợ của cô muốn phì cười nhưng cố nén lại, giả vờ nghiêm mặt nhìn cô.
- Em nói thật đó, cả cuộc đời mê trai đẹp của tụi em nhưng chưa thấy ai vừa đẹp trai vừa phong độ lại ga lăng như anh hết. Đã vậy anh còn là người đại nhân đại lượng không bao giờ chấp nhất đàn em như tụi em hết, nhất là con gái – Hải Quỳnh tung ra hết sức khả năng siêu nịnh hót của mình, cố nhấn mạnh hai từ “con gái” nhằm mục đích thoát tội.
Hải Quỳnh nói một hơi bỗng ngừng lại thở phì phò nhưng nhìn sắc mặt Tần Phong không thay đổi, cô nuốt khan nước bọt một cái nghĩ:” kế, chuồn là thượng sách”, liền giả ngốc cười cười nói:
- Anh Tần Phong em đói bụng rồi, em đi ăn trước đây.
- Đứng lại.
Tiếng Tần Phong vang lên sau lưng khiến Hải Quỳnh phát khóc, cô từ từ quay lại nhìn anh:
- Vẫn còn phải đi một đoạn đường dài nữa mới tới nơi. Để tránh tình trạng bị ói như lúc nãy, tôi phạt em phải nhịn đói cho tới nơi.
Nói xong Tần Phong bỏ đi, để lại cho Hải Quỳnh một sự đau khổ tột cùng và cái bụng đói cồn cào. Nước máu chảy thành máu. Cô nhìn theo bóng dáng Tần Phong tức giận ghiến răng trèo trẹo.