Kể từ sau ngày Âu Dương Khiêm tới chơi và chuyện ở bệnh viện đã qua nửa tháng, Đường Tố Khanh bị một tên con trai ra lệnh cưỡng chế, nói rằng phải dưỡng bệnh thật tốt. Nên hiện tại, mỗi ngày trôi qua với cô chỉ có ngủ và uống canh bổ cùng thuốc giảm đau, dĩ nhiên tất cả canh bổ mà cô uống đều do tên con trai nào đó tự làm, nên canh bổ không phải giống nhau như đúc, mỗi ngày một khác nhau, vị thì càng ngày càng hoàn hảo.
Ăn ngon như vậy, uống ngon như thế khiến cho cô càng ngày càng thêm mượt mà (mập mạp í), có vài lần Đường Tố Khanh cũng rất bất ngờ khi nhìn ánh mắt càng ngày càng thăng trầm của người chồng trên danh nghĩa của mình, để cho cô càng cảm thấy mình giống như một miếng thịt đang nằm trên thớt, cảm giác là lạ.
Kể từ khi bị thương đến nay đã hơn hai mươi ngày, Đường Tố Khanh đến xem TV cũng không được, hiện tại thành phố S có những sự kiện trọng đại nào cô đều không biết, bởi vì một tên con trai nào đó bất chấp lý lẽ nói ‘TV có độ phóng xạ rất lớn, bất lợi cho sự khôi phục của vết thương’.
Nên thú giải trí mỗi ngày của cô chỉ là nghe tên con trai nào đó đọc sách, bởi vì cô là một người nổi tiếng ở thành phố S, ngay cả đi ra ngoài tản bộ cũng chỉ đợi đến đêm mới có thể đi, nhưng nói là đi chứ thật ra là bị anh ôm đến vườn hoa và ngồi đó hít thở không khí trong lành.
Tờ mờ sáng, ánh rạng đông như vạch những dãy lụa mỏng, tạo thành một vầng quang rực rỡ, những ánh sáng mặt trời xuyên qua ô cửa sổ, chiếu sáng cả chiếc thảm làm bằng lông cừu đặt ở giữa phòng, Đường Tố Khanh theo thói quen của mình, thức dậy khi nghe tiếng chim nhỏ ríu rít, còn chưa mở mắt đã nghe tiếng sương ống chân kêu răn rắc, đây là chuyện nửa tháng qua cô luôn bị.
Bàn tay nho nhỏ cũng sớm được tháo băng, chỉ để lại những vết sẹo màu hồng nhàn nhạt, Đường Tố Khanh cũng không thèm để ý đến những vết sẹo nhỏ kia, nếu chỉ có những vết sẹo nhỏ mà không chịu nổi, như vậy đến lúc cô tháo hết băng gạc ra thì làm sao sống nổi đây, bị thương nặng như vậy, khẳng định ở nơi miệng vết thương sẽ lưu lại sẹo.
Bản thân Đường Tố Khanh không thèm để ý đến những vết thương nhỏ thì không có nghĩa là người khác không thèm để ý. Mặc dù Sở Chiến cũng không nói gì, nhưng ngày nhìn thấy tay cô tháo gạc băng, nhìn thấy những vết sẹo kia, anh đau lòng đến không thở nổi, sau đó len lén gọi điện thoại nhờ bạn tốt áo khoác trắng đến xem vết thương của cô có thể dùng dược phẩm cà đi được không.
Kết quả bạn tốt lại châm chọc: “Thế nào? Có chút vết thương nhỏ ấy, đã thấy không thích người ta nữa rồi sao?” để cho anh hoàn toàn thay đổi chủ ý, sẽ giữ lại những vết sẹo này, như vậy sẽ nhắc nhở anh không thể để cho cô gái nhỏ này bị tổn thương nữa, điều này làm cho anh quyết định sau này phải bảo vệ thật tốt bảo bối của anh.
Đường Tố Khanh híp mắt nhẹ nhàng đưa tay ra, trong lúc vô tình sờ tới một vật thể ấm áp, khi còn bé mặc dù Đường Tố Khanh luôn làm việc theo lý trí, nhưng cô rất sợ những động vật ngọa nguậy, nghi ngờ mang theo một ít sợ hãi khiến cô lập tức mở mắt ra, một lồng ngực nở nang xuất hiện trước mắt của cô, mà bàn tay nhỏ bé của cô đang bị bàn tay to lớn của đối phương nắm chặt, lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ.
‘Bùm bùm’, tay của cô cảm thụ rất rõ nhịp tim mạnh mẽ của anh.
Không đúng, bây giờ không phải là lúc nghĩ đến tần số tim đập, mà là vì sao trên giường đơn một người nằm lại có một người khác, xác thực… xác thực…. quay qua quay lại xác thực cô đang nằm trên người của một người khác, hiện tại cả người cô đang tựa vào ngực của người đó, đó là lồng ngực vững chải của một người đàn ông.
Đường Tố Khanh đè hoảng sợ ở đáy lòng xuống, từ từ ngẩng đầu lên, một gương mặt anh tuấn và to lớn đang say giấc nồng, Đường Tố Khanh không có phát hiện, khi cô nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia, cô đã thở ra một hơi, bình tâm đến lạ.
"Ukm." Người đàn ông đang ngủ say khẽ ừ một tiếng, đem cái đầu của mình đụng vào hõm vai cô, hơi thở ấm áp phun trực tiếp lên chiếc cổ trắng noãn của cô, chọc cho lòng cô nóng râm ran.
Sở Chiến ôm chặt thân thể Đường Tố Khanh, trong chiếc chăn nhỏ, chân anh quấn lấy chân cô, giống như là hai nhánh cây quấn lấy nhau, cũng không có dấu hiệu tỉnh lại.
Cả người cô bị người đàn ông phía dưới gắt gao ôm lấy, Đường Tố Khanh có chút không được tự nhiên, nằm đây có thể đếm được tần số tim anh đập, trên cổ truyền đến một hơi thở ấm áp và bàn chân to lớn của anh như cù lét cơ thể cô, hành hạ thần kinh của cô, từ trước cho tới bây giờ cô chưa từng thân mật với anh như thế, hai người cơ hồ hòa thành một, dây dưa mập mờ.
Đường Tố Khanh đỏ mặt cố tách mình ra khỏi thân thể của anh, ý đồ thay đổi tư thế mập mờ trước mắt, để tránh cho anh tỉnh lại càng thêm lúng túng, không biết những động tác đơn giản của cô đã khiến cho anh kích tình.
Đường Tố Khanh cảm thấy dưới bắp đùi mình có một cục sắt nóng rực đang chậm rãi lớn lên, cô chưa biết mùi đời, chưa biết phản ứng gì vào thời điểm thế này, chỉ lên tiếng dụ dỗ, cả người không biết làm sao, bèn im lặng tiếp tục nằm trên người của anh, trên gương mặt trắng nõn nhanh chóng dính một tầng đỏ ửng.
Bị kích thích đến như vậy, Sở Chiến chẳng còn buồn ngủ nữa, cả người rục rịch ngóc đầu dậy, hết sức hưng phấn, mở cặp mắt đựng tình (hài hòa) ra nhìn cái đầu nhỏ trước ngực mình, rất dễ nhận thấy tên đầu sỏ gây chuyện còn chưa biết anh đã tỉnh lại, bộ dáng bịt tay trộm chuông().
Tâm tình Sở Chiến vô cùng tốt, khéo miệng nâng lên một nụ cười khiêu gợi, anh vòng tay qua lưng cô, cẩn thận tránh xa vết thương của cô, đem cơ thể của cô gái nhỏ áp xuống, để cho cả người cô thật gần anh, bên tai anh nghe được tiếng rên khẽ của cô, biết trong lòng cô gái nhỏ có anh, lòng Sở Chiến càng thêm vui vẻ, lại hướng người mình lên người cô, hai chân giấu trong chăn của anh quấn chặt lấy chân cô, giống như dây leo vịn chặt lấy người cô.
Cô gái nhỏ càng thêm mềm mại bởi vì những động tác của anh, cộng thêm bởi vì bị thương nên không có mặc áo lót, để cho cảm giác của anh càng thêm rõ ràng, bên lỗ mũi truyền một mùi thơm nhàn nhạt, còn có ôn hương nhuyễn thể nằm trong ngực, nơi nào đó của Sở Chiến rục rịch ngóc đầu dậy, cố ý chờ phân phó.
Anh tựa như một đứa bé, cả người cuốn lấy cô, ở trên người cô mài tới mài lui, thành công nhìn thấy gương mặt của cô có thêm những đường tơ máu diễm lệ.
Cọ sát lẫn nhau như thế thật lâu, lâu đến độ Đường Tố Khanh phải lo lắng có nên thừa dịp anh ngủ thiếp đi nhẹ nhàng đẩy anh ra, lúc này Sở Chiến mới có hành động tiếp theo, chỉ thấy anh kéo vạt áo của cô lên, lục lọi vào bên trong.
Cánh tay cọ qua cọ lại đụng trúng thân thể của cô, khiến cô có vài phần không tự tại, huống chi hiện tại tay anh đang đi vào trong quần áo của cô, vuốt ve mỗi tấc da thịt của cô, rồi đi dần lên trên, lần này Đường Tố Khanh dễ nổi nóng rồi, chống cơ thể lên, chuẩn bị rời đi, nhưng cô mới chống lên thân thể, lại không hiểu tại sao mình để cho một tên phúc hắc ôm chặt như thế.
Đường Tố Khanh ngẩng đầu lên nhìn thấy đôi mắt nóng rực của người đàn ông kia, đầu giống như có một lễ hội hoa ồn ào, suy tư lập tức dừng lại, chỉ có thể ngơ ngác nhìn anh mà thôi.
Trong nháy mắt cô ngẩng người, tay Sở Chiến thành công leo đến chỗ non mềm của cô, không kiêng sợ ngắt một cái đầy kiêu khích, khàn khàn nói: "Cục cưng, anh cũng chỉ là một người đàn ông bình thường.", ý tại ngôn ngoại (ý nằm trong lời nói). Anh là đang nói sáng sớm rất dễ sinh ra động tình, huống chi cô còn nhích tới nhích lui, anh là một người đàn ông bình thường nên chắc chắn phải có cảm giác?!!