Ngày tháng , trời mưa.
Chân đang run, rất run... đoạn đường mét mà cứ tưởng dài như khoảng cách từ sao hỏa đến trái đất, đi hoài mà sao không thấy tới trường.
Bỗng nghe tiếng gọi phía sau. Quay lại, người đó là Thiên Long.
- Anh gọi nảy giờ.
- Yong đâu anh ?
- Mới gặp mà đã hỏi Yong, nhớ nó hả ?
- Giời.... nhớ nó em nhớ cái đầu gối em cho rồi.
- Haha... lên xe đi anh chở đi học, nay thằng Yong nghỉ không đi học đâu.
Tôi leo lên xe Thiên Long, để Long chở tới trường cho nhanh, chứ đi bộ 'từ trái đất tới sao hỏa' chắc chết dọc đường.
Tới gần trường, tôi kêu Long thả tôi xuống để đi bộ vào. Trước khi đi Long có hỏi tôi.
- Chiều nay đi thăm thằng Yong không ?
- Bị gì ?
- Thằng Yong đánh nhau tét đầu tét đít gì đó bị đưa đi bệnh viện hôm qua rồi.
- Lưu manh giả danh trí thức.
- Nói đúng rồi đó, chiều đi không anh đợi.
Tôi gật đầu rồi đi vào trường, Long cũng đi gửi xe.
Suốt giờ học tôi cứ lo sợ, mặc áo dài thì thế nào cũng dễ bị người ta phát hiện ra tôi có baby thôi. Nên suốt tiết học tôi lấy balo đặt trước ngực để che cái bụng đi, mặc dù bụng còn xẹp lép. ( nghĩ lại đúng chất đeo balo ngược luôn =)))) ). Nội cái chuyện mà tôi ngồi trong lớp mà xin đi vệ sinh hoài cũng đủ làm cả lớp chú ý rồi, bữa vậy thủ sẵn chai nước trong balo, cứ , phút lại lấy ra nhấp một chút, cho mọi người nghĩ là uống nước nhiều nên đi tè nhiều.
Nghĩ lại thấy cũng hài, mà lúc này đúng là sợ thật chứ bộ. Sắp thi cuối học kỳ một mà gặp chuyện này nữa chớ.
Trời cho cười đùa, trò chơi cuộc đời.
. . . . . . . . . . . . .
Chiều nay học phụ đạo môn tiếng anh, tôi vẫn được nằm ngủ, lâu lâu thầy lại gọi tôi dậy để trả lời câu hỏi của thầy, nhưng chẳng câu nào làm khó được tôi, trình độ tiếng anh của tôi có thể tống sang Mỹ mà sống được rồi.
Tiết học kết thúc lúc giờ , ra bằng cổng sau trường tôi đã thấy Thiên Long, Minh Khang và Gia Đạt đứng đợi tôi, ba người đi ba con Yamaha xanh biển giống nhau, mà vừa thấy tôi Long cũng đã gọi rồi.
- Giờ đi luôn hả ?
- Ừ, ở đây có ba anh đẹp trai, muốn đi với anh nào ?
- Đi bộ.
- Haha... nếu không chê anh nghèo thì ngồi lên xe anh đèo.
Tất nhiên là ngồi xe Thiên Long rồi, vì ban sáng người rủ tôi là Long mà. Thật sự thì cũng muốn trả lời " Anh nào cũng đẹp, em chọn hết. =)))))) ". Mà kỳ quá, đâu thân thiết gì, dù sao bọn này cũng là bạn của chồng tương lai mà.
. . . . . . .
Bệnh viện XXX, gò vấp.
Gửi xe xong, bọn tôi đi lên phòng hắn. Tổ tông mấy chục đời nhà thằng Gia Đạt, bệnh viện có thang máy không đi, đi thang bộ mệt thở muốn lòi phổi ra ngoài luôn.
Tới cửa phòng bệnh của hắn, tôi thấy được hắn đang ngồi... còn có Hương ở đây nữa.
Hắn đang.... hôn Hương ?
Đúng là hôn, nhưng mà sao trong khoảng khắc lòng ngực lại muốn vỡ tung ra. Vì sao ?
Tôi xoay người lại đi ra khỏi thằng con trai, Minh Khang giữ vai tôi lại, người kia đi vào.
- Buông ra, làm gì vậy?
- Vào đi.
- Yong khỏe rồi em không cần thăm nữa.
- Ghen hả ?
- Ghen cái đầu nhà anh.
- Vậy vào.
Khang đặt tay lên vai, đẩy tôi vào trong. chân như bất lực, chỉ biết cứ bước về phía trước mà chẳng biết phải làm gì tiếp. Tôi.... mở miệng nói chuyện, mà chả biết đang nói quái gì.
- Anh khỏe chưa ?
- Đỡ rồi.
- Vậy tốt rồi, em về nha.
Miệng cứng đơ, rặng dữ lắm mới ra mât chữ. Tôi quay đi, hắn gọi lại.
- Mới tới mà.
- Có Hương rồi kìa. Tạm biệt.
Cảm xúc làm tôi khó chịu, tay chân lạnh ngắt, trong lòng thấy khó chịu, dạ dày cồn cào và tôi cảm thấy muốn ói. Chạy ngay vào tolét trong phòng bệnh ói gấp.
Chắc trúng phải cơn gió độc nên vậy đấy, lúc đó tôi cứ nghĩ do đang mang thai nên bị ốm nghén. Lòng nôn nao khó chịu, sau khi ói xong cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Tay chân cũng thả lỏng hơn, bắt đầu có chút ấm áp. Ra khỏi tolét tôi không nhìn lại bọn họ, mở cửa đi ra luôn.
Ra tới chỗ thang máy, tôi thấy Gia Đạt đủi theo. Thang máy mở ra, tôi vào Gia Đạt cũng vào, trong thang máy có người.
- Em không khỏe hả ?
- Ờ.
- Em thích thằng Yong hả ?
- Không.
- Nhìn em như đang ghen.
Trời, bộ biểu hiện trên mặt lộ rõ lắm hả trời. Gia Đạt lớn hơn tôi tuổi, rất vui tính nhưng suy nghĩ chín chắn lắm, Đạt đang làm thợ xăm và nghe nói đã nếm trải mùi đời hơi bị nhiều. Tôi im lặng, Đạt nói tiếp.
- Nhìn em như vậy, chắc không mù quáng như thằng Yong.
- Ý gì ?
- Bọn anh... không thích nhỏ Hương, nhỏ đó thuộc dạng ăn không được phá cho hôi.
- Liên quan gì em ?
- Nếu em thích Yong thì giúp nó đá con Hương đi.
- Em sẽ suy nghĩ lại.
- Haha... con Hương năm nay lớp THCS H, lúc đầu nhỏ lên facebook nói chuyện với anh, đòi quen anh, sau anh dẫn theo thằng Long, khoái Long, đòi quen Long, rồi gặp Yong, quen Yong tới giờ.
- Quen Yong bao lâu rồi ?
- Tháng năm nay, con Hương quen anh ngày, quen Long tuần rồi tới Yong.
Các bạn biết không, con trai không nhiều chuyện như con gái đâu, Gia Đạt kể lể với tôi vì muốn tốt hơn cho tên Yong 'trát nhân' kia thôi.
Thang máy mở cửa, tôi với Đạt ngồi xuống ghế đá ngoài hành lang nói chuyện tiếp.
- Đáng khinh.
- Nó quen Yong cũng kím số thôi, nhà tụi anh bên Bà Điểm, trước Yong học bên Bà Điểm luôn mà giữa năm lớp nó đánh nhau, đánh con người ta nhập viện chết lên chêt xuống trỏng, ba mẹ nó đánh rồi chửi, ba nó lên huyết áp xỉu, đưa đi bệnh viện tưởng không qua khỏi.
- Yong... quậy lắm hả anh ?
- Nó từ năm lớp là chơi bời rồi, nó học giỏi lắm mà không chịu học thôi, ba mẹ nó khổ lắm chi tiền ra cho nó lên lớp. Sau vụ ba nó nhập viện nó mới biết hối hận, mẹ nó lo chạy chuyển học bạ qua trường T mà đang học giờ nè. Tốn biết bao nhiêu tiền.
- Còn chuyện nhỏ Hương là sao hả anh ?
Trời chuyển đen, mưa bắt đầu nặng hạt rơi xuống, mặc mỗi cái áo dài mỏng manh, gió lạnh thổi mà tôi run run. Gia Đạt hiểu ý, cởi áo khoác da thẩy cho tôi. Rồi mới trả lời câu tôi vừa hỏi.
- Thật chứ con Hương không đẹp, mà cái miệng nó tởm lắm. Thằng Yong thuộc dạng quậy phá đến đáng sợ, đâu đứa nào dám quen, vậy mà nhỏ Hương chịu quen Yong, mà còn cho ngủ chung luôn đó.
- Ý anh là người đó... make love rồi hả ?
- Anh không trả lời được không ?
- Quyền của anh !
- Anh không biết con Hương nói gì với thằng Yong mà thằng Yong lại lụy nhỏ đó tới vậy.
- Mà nói chung tụi anh không ai thích con Hương, thằng Khang chơi chung cả năm nay mà còn không ưa nữa là.
- Sao anh không nói thẳng với Yong ?
- Nói rồi, mà nó giận cả đám tuần luôn.
- Chuyện của mấy người, em không biết.
- Haha... thằng Long cũng không ngoại lệ đâu, Long cũng như Yong thôi, đứa chuyển trường cùng lúc đó.
- Đúng là đừng trông mặt mà bắt hình dong. Toàn lưu manh giả danh trí thức.
- Chắc vậy, đây là bí mật của thằng Yong, nó mà biết anh kể cho người khác nghe là nó băm anh ra cho heo ăn.
Gia Đạt đúng là nói chuyện chín chắn, dù đôi khi hay giỡn mấy trò cho người ta lộn rut ra ngoài.
Mưa lớn nhưng kéo dài không lâu, điện thoại vang lên. Khỏi xem cũng biết mẹ gọi rồi. Mẹ hỏi tôi đang đâu, ăn uống gì chưa, còn nói thầy dạy võ gọi điện nhô mẹ nói với tôi thầy mời tôi với nhỏ Nhi giúp thầy luyện tập với nhóm nhỏ để chuẩn bị thi gì gì đó. Tôi cũng đồng ý luôn.
Tới giờ mưa bắt đầu tạm dứt, Gia Đạt ngỏ ý muốn chở tôi về, tôi đồng ý. Tôi nhờ Đạt chở tôi về võ đường rôi tối nhờ nhỏ Nhi chở về, Đạt cũng vui vẻ chấp nhận.
Tôi đã quên mất mình cần bàn chuyện đại sự với hắn luôn.
. . . . . . . . . .
Từ năm lớp mẹ cho tôi đi tập võ, nhưng tôi không thích cho lắm. Học để đó khi nào thật sự cần thì dùng tới thôi, nhưng tôi hứa với mẹ sẽ không dùng võ để đánh nhau vì ba cái chuyện nhảm nhí trong trường nên khi bị hội đồng lần trước tốt nhất im lặng cho lành.
Tới võ đường, tôi thấy nhỏ Nhi đang mặc võ phục đai đen tập với cái bao cát treo trong góc tường.
Sư phụ thấy tôi, thầy cười rồi đưa tôi bộ võ phục bảo tôi tay rồi tập với nhỏ Nhi, nhưng tôi mệt quá. Nhét võ phục vào balo, xin phép thầy về rồi kéo nhỏ Nhi chở về.
Trên đường về tôi kể hết mọi chuyện mà nảy Gia Đạt kể tôi nghe, nhỏ nghe khoái lắm. Nhỏ Nhi sắp bày trò cho nàng Hương thê thảm rồi.
Tôi về tới nhà, nhà tối thui. Mà nay cảm giác mệt mỏi làm tôi quên mất cảm giác sợ ma, khóa cửa đi vào nhà không cần bật đèn, leo lên lầu tắm rồi chui vào phòng mở nhật ký ra viết.
. . . . . . . . . . . .
Tôi cũng không biết cảm giác của mình đối với Yong là thế nào nữa. Nhưng tôi vẫn ghét, ghét Yong lúc mang tôi ra cá cược, ghét Yong lúc nói thích tôi, ghét Yong lúc đợi tôi trước cửa nhà...
Bên ngoài lại bắt đầu mưa...
. . . . . . . . . . . . . . .
????
Nếu như lúc này mưa nặng hạt hơn và gió cũng lạnh hơn
Thì có lẽ em sẽ chẳng mang điều gì nữa mà òa khóc
Mở lòng ra cùng cơn mưa...