Ngày tháng , không rét mà run.
Được một tuần từ ngày tôi về nhà, cả ngày ngoài giúp Gia Huy xếp ảnh vào album để chuẩn bị buổi triển lãm ngày hôm nay, thì chỉ có việc khác là chăm nhóc Shin thôi.
Nhưng khổ cái là... từ ngày về đây nhóc cứ khóc suốt, cả nhà không ai ngủ được vào buổi đêm. Mẹ nói chắc là do không quen chỗ lạ nên vậy, ở ngày sẽ hết nhưng vẫn không hết nên ba mẹ lại nghĩ do phong thủy không hợp với nhóc nên xin bùa gì đó đeo vào cổ, cả vòng tay nhưng mãi đến giờ không hết. Tôi mất ngủ cả tuần rồi....
Nhưng hôm nay là ngày ra mắt bộ ảnh mẹ và bé của Gia Huy thì làm sao tôi vắng mặt được, anh ấy đã chuẩn bị rất lâu rồi và tôi cũng là người đã giúp anh ấy một phần, tôi phải là người chúc mừng anh ấy đầu tiên.
- Anh Huy, sắp đến giờ mở cửa triển lãm rồi... nhìn anh như mất hồn !
- Anh đag lo lắng, anh sợ mình không làm tốt.
- Thất bại hay thành công thì cũng do anh bỏ công sức ra làm, mọi chuyện sẽ ỗn thôi mà !
Gia Huy không nói gì, tôi cũng im lặng ngồi đùa với cu Shin đẹp trai của mình. Thật ganh tị với cu Shin, chỉ một cây kẹo chưa bóc vỏ đã là niềm vui bất tận, chả bù cho người lớn nghĩ ngợi hết cái này đến cái khác.
Chúng tôi ngồi đợi trong phòng ảnh, còn phút nữa đến giờ mở cửa... không biết tôi có phải đứng ra phát biểu gì không, hy vọng là không.
- Mẹ... mẹ... bú...
- Lớn rồi bú gì mà bú, lấy bình dú mà bú đi.
- Ba ba ba...
- Muốn ba không cần mẹ nữa chứ gì, ghét quá vậy qua ba luôn đi.
- Baba baba... oaoaaaa ????
Kỳ lạ, bình thường ngoan lắm thế mà từ bữa giờ cứ vậy, Gia Huy ẵm cũng không chịu cứ giẫy nẩy ra rồi khóc. Tôi chẳng biết nhóc muốn gì nữa, con mình mà mình không hiểu vậy mình có đáng làm mẹ nữa hay không...
Thời gian trôi qua chẳng chờ đợi ai, giờ mở cửa đã tới. Mọi người vào đông lắm, tôi ngồi trên ghế một chỗ nãy đến giờ cũng có nhiều người xem qua ảnh của Gia Huy tới hỏi tôi có phải là cô gái trong hình.
Họ thích thú rồi lại muốn chụp ảnh chung, đó là những bạn teen. Còn người lớn thì tới hỏi cảm giác thế nào, cũng có nhiều người họ trách tôi sao khờ dại quá rồi lắc đầu bỏ đi. Tôi cũng bó tay chứ biết nói gì giờ.
Buổi triển lãm hôm nay có một điều thú vị, đó là có một quỹ từ thiện quyên góp tiền và đồ dùng cho trại trẻ mồ côi, tiền thì dùng cho trẻ em mắc bệnh hiểm nghèo. Trong đó, người quyên tiền nhiều nhất là....... ba của Gia Huy, ông ấy đã dùng tên anh Huy để quyên góp. Còn ông là người đã thành lập nên quỷ từ thiện này.
- Hôm nay tôi rất vui, rất vinh hạnh được đứng trên bục này với tư cách là người thành lập.
- Tại sao ông lại quyến định thành lập quỷ từ thiện này ?
- Hôm nay, tôi và vợ có mặt tại đây không phải để khoe khoang gì, chỉ là chúng tôi muốn chúc mừng con trai mình đã vượt qua được bài thi nhiếp ảnh, tôi muốn nói, chúc mừng con... Gia Huy !
- Ông quả là người cha tốt, ông còn điều gì chia sẽ với con trai mình trước mọi người không ?
- Ba mẹ luôn ủng hộ con, con hãy cố gắng nhiều hơn.
Gia Huy đứng nhìn ba mình mà bất động, có lẽ anh ấy không nghĩ ba mình phản đối công việc chụp ảnh bấy lâu nay mà giờ lại nói ủng hộ. Ba Gia Huy bước xuống vỗ vai anh ấy rồi cười, anh Huy xúc động không nói được gì nhiều hơn ngoài từ cảm ơn.
Người đã thuyết phục ba mẹ Gia Huy là anh Sang, nhưng anh Sang chỉ là một phần thôi Gia Huy mới là chính. Chính nghị lực của Gia Huy đã giúp gia đình thấu hiểu được lòng mình.
Buổi triễn lãm hôm nay rất thành công và đông khách tham qua, có lẽ đây là bước khởi đầu cho sự nghiệp thành công của Gia Huy.
Kết thúc ngày dài mệt mỏi, mọi người ai cũng được nghỉ ngơi tại gia, chỉ mình tôi là mệt rã và còn mệt thêm nữa vì nhóc Shin cứ khóc suốt từ lúc về nhà đến giờ, người nhóc nóng rang, khóc đỏ cả mặt. Không chịu ăn uống gì, tôi đang rất lo lắng.
- Chở nhóc đi bệnh viện kiểm tra xem thế nào, người nó vừa nóng vừa đỏ lên cả lỡ có gì thì không tốt.
- Mẹ... làm gì bây giờ, có cần mang đồ cho Shin thay không ?
- Cứ mang theo bộ đồ với bình sữa là được rồi, cần gì thì về lấy thêm.
Lần đầu tiên tôi cuống cuồng lên như vậy, lòng như lửa đốt chẳng làm được gì. Mẹ thấy vậy đẩy tôi ra một bên rồi giúp tôi soạn đồ pha sữa cho nhóc Shin, chị ẵm nhóc và cả nhà cùng đến bệnh viện. Giờ này cũng giờ , bé Na đang ở nhà nội với anh Sang đến tối mới về.
Tôi lo lắng lắm, giữ hè nhưng tôi vẫn lạnh rung lên vì sợ con trai mình sẽ xảy ra chuyện gì. Có những lúc con mình như vậy thì tôi mới thấu được lòng cha mẹ ra sao, chỉ mỗi việc con mình khóc mãi chẳng nín cũng đã làm tôi khó chịu lo lắng, cảm giác không thể nào tả thành lời. Nếu nghe hay thấy con mình bị nặng một chút thì chắc tôi chẳng còn đứng vững được nữa.